Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2503
Nhưng không có tiếp viện, đồng nghĩa với việc nước F chỉ lừa gạt mà thôi, hắn cũng không cần quan tâm mấy người kia. Cho dù mấy người bọn họ đánh tới trước mặt hắn thì yếu cũng không địch lại được mạnh.
Mạc Thừa phân phó xong, dẫn các anh em rời đi.
Lần này hắn dẫn theo gần ba mươi người.
Vào trong núi rừng trùng điệp, Mạc Thừa quen thuộc đường đi tìm được đám người còn lại kia. Lúc này bọn chúng đang nấp ở dưới sườn núi rất kín đáo, không dễ bị phát hiện. Nghe thấy tiếng bước chân, bọn chúng đều cảnh giác. Cho đến khi có người kêu lên là lão đại, bọn chúng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Lão đại, binh lính Quân khu 9 khó xử lý quá, các anh em dẫn bọn chúng vòng mấy vòng mới cắt đuôi được.” Trên tay và mặt tên béo có vết đạn vượt qua, máu trên mặt hòa lẫn với nước mưa, hắn tùy ý lau mấy cái, nhoe nhoét hết nửa gương mặt, nhìn rất hung dữ.
Một tên khác cũng hỏi: “Lão đại! Đánh cả đêm rồi, tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?” Gã béo vỗ vào gáy hắn: “Phí lời, còn thế nào nữa! Đương nhiên là xử hết bọn chúng rồi!” “Mày nói không sai.” Mạc Thừa dạng chân, đút hai tay vào trong túi, nhìn một vòng, hỏi: “Mấy anh em còn chịu được không?” Tên béo đứng lên hô: “Đùa gì thế, ông đây mới vừa làm nóng người thôi!” Mạc Thừa cười ha ha, rất hài lòng.
“Vậy chúng mày nghỉ ngơi một lúc đi, lát nữa dẫn bọn chúng đi hóng gió.” Đám người kia lên tinh thần, rối rít hô:
“Được!” Nghỉ một lúc, Mạc Thừa lại dẫn người phản kích, dẫn người Quân khu 9 dạo chơi trên địa bàn của mình.
Vừa rồi hắn tách ra hành động, sau khi cắt đuôi Dịch Sùng Chiêu mới dẫn một nhóm người mới tới định tập kích bất ngờ.
Mà trên thực tế, đúng là hắn làm được rồi.
Nhóm người do Từ Minh Thảo dẫn đầu vừa vào trong núi đã bị đám tên béo dẫn đi hóng gió rất lâu, nhưng dù sao tên béo cũng không bằng Từ Minh Thao, chẳng mấy chốc chúng đã bị nhìn ra, hơn nữa họ còn tìm đường chặn bọn chúng lại.
Nếu như không phải tên béo quen thuộc nơi này thì hắn đã bị đám người Quân khu 9 tiêu diệt rồi.
Bây giờ Mạc Thừa cắt đuôi được Dịch Sùng Chiêu liền chạy tới đùa giỡn Từ Minh Thao.
So với Mạc Thừa, hiển nhiên Từ Minh Thao vẫn hơi non nớt.
Trận đánh du kích này khiến Từ Minh Thao cuống lên. Cho dù anh ta biết Mạc Thừa đang chơi mình nhưng cũng không có cách nào thay đổi cục diện này, toàn bộ đội ngũ bị Mạc Thừa chơi đùa rơi vào trạng thái bị động.
Anh ta chỉ đành xin tiếp viện.
Tiếng Dịch Sùng Chiêu truyền đến: “Một phút sau lập tức tới.” Một phút?
Anh muốn bay đến đây đấy chắc?
Từ Minh Thao nhớ rất rõ đội trưởng Dịch cách mình hai con đường, mặc dù gần nhưng cho dù đến để tiếp viện cũng không nhanh được như vậy chứ?
Ban đầu anh ta cho là đội trưởng Dịch chỉ đang trấn an mình, ai ngờ một phút sau thấy đội trưởng Dịch dẫn đám người Lý Vọng chạy như bay đến, làm anh ta há hốc môm.
“Đội… đội trưởng Dịch…” Dịch Sùng Chiêu nghiêm túc bước nhanh tới, còn chưa đến gần đã hỏi: “Tình hình thế nào?” “Mạc Thừa dẫn chúng tôi đi lòng vòng, tôi không chống đỡ nổi, đội ngũ có bảy người bị thương rồi.” Càng nói Từ Minh Thao càng áy náy.
“Mạc Thừa?” Dịch Sùng Chiều cau mày.
“Đúng vậy.” Từ Minh Thao thấy vẻ mặt anh phức tạp, còn tưởng tình thế bây giờ quá tệ hại. Đang không biết nên nói gì thì lại nghe thấy Dịch Sùng Chiêu hỏi: “Bảy người kia thế nào rồi?” Từ Minh Thảo không theo kịp, ngẩn ra mấy giây mới trả lời: “Triệu Thiển Mạch và Mạnh Kiệt chỉ bị trầy da, không có vấn đề gì. Còn lại không tốt lắm, nhất là Lục Nguyệt vì cứu Manh Nhiễm Nhi mà bị bắn trúng bụng, rất nghiêm trọng.” Dịch Sùng Chiêu nhìn theo anh ta, quả nhiên thấy Lục Nguyệt ngã tại chỗ.
Anh ra lệnh: “Lập tức sai người đưa cô ấy đi.” “Rõ!” Cố Vinh An hô lên.
“Những người còn lại theo tôi!” Dịch Sùng Chiêu để lại hai nam binh canh chừng cho Lục Nguyệt, chờ cứu viện đến.