Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2498
NHÌN LÀ ĐÃ BIẾT CAO THẤP
Nhiếp Nhiên đang hối hận vì mình lắm mồm, A Hiển thấy cô sửa lại cho mình thể là hứng khởi nói chuyện với cô.
“Tôi thấy cô rất giỏi nói chuyện, sau này cô dạy cho tôi nhé.”
Nhưng Nhiếp Nhiên chỉ muốn kết thúc cuộc đối thoại này: “Dạy anh cãi lại cấp trên thế nào à?”
“Cũng được.”
Nhiếp Nhiên cười lạnh hai tiếng: “Vậy thì anh sẽ anh chết chắc.”
“Vậy đến lúc đó cô thu nhận tôi chứ?”
“Tôi chỉ nhận chó lang thang.”
Không biết tên người nước ngoài này không biết xấu hổ hay là nghe không hiểu hoặc là giả vờ nghe không hiểu mà nói:
“Vậy xem ra cô rất có tình yêu thương.”
“…” Cô nên nói với anh ta thế nào để anh ta biết thực ra cô đang châm biếm anh ta đây?
Đúng lúc này, một tiếng vang nhỏ xíu vang lên trong đêm tối. Cho dù tiếng nước mưa có lớn thế nào, cô vẫn nhạy bén nghe thấy rõ.
Là súng hãm thanh của bọn họ.
Vẻ mặt Nhiếp Nhiên thay đổi. Quả nhiên đám người A Lực nổ súng rồi.
Nhưng A Lực cũng thông minh, dùng súng hãm thanh bắn chết những tên đó trước, đồng thời ẩn nấp, nhân lúc đối phương không tìm được bọn họ giết thêm mấy tên, đến khi không thể tránh né mới xông ra.
Phụp! Phụp! Phụp!
Ba tiếng súng liên tục vang lên, mấy tên đứng đó lại gục xuống. Có tên phát hiện ra, lập tức hô hoán.
“Có người tập kích, có người tập kích! Mau!
Có người…”
Tiếng hô lớn đột nhiên vang lên trong đêm mưa, cũng đột nhiên biến mất.
Ngay sau đó, những người xung quanh thấy gã kia ngã xuống đất, không bò dậy nữa.
Nhân lúc này, A Lực dẫn người lao xuống, mấy tên ở cửa bị dọa giật mình, bị đám người A Lực bắn chết mấy tên.
Nhưng cũng chỉ là mấy tên mà thôi.
Đến khi bọn chúng hoàn hồn lại, phát hiện chỉ có tổng cộng năm người liền lao ra bắn quét bọn họ.
Người nấp trên núi thấy thế lập tức phản kích.
A Hiển thu lại nụ cười, đổi thành vẻ mặt nghiêm túc, nổ súng về phía đám người kia.
Nhiếp Nhiên chú ý mấy người này, thấy kỹ thuật bắn của bọn họ rất tốt, không lãng phí một viên đạn nào. Gần như mỗi viên đạn đều có thể mang theo một mạng người.
Nhiếp Nhiên cũng tham gia vào yểm hộ.
A Hiển phát hiện ra cô yểm hộ khác với bọn họ.
Bọn họ chỉ cần thấy kẻ địch là sẽ bắn chết ngay, còn Nhiếp Nhiên thì nổ súng vào những tên định bắn đám người A Lực để bọn họ không bị thương tổn.
Vừa so sánh đã thấy rõ cao thấp.
“Bọn chúng vẫn có người, bọn chúng vẫn có người!”
Những tên phía xa hô lên. Nhưng giờ mới phát giác ra thì đã quá muộn rồi.
Người người thi nhau ngã xuống, nhưng vẫn có người ở trong không ngừng lao ra.
Đám người Nhiếp Nhiên yểm hộ chưa được bao lâu đã bị phát hiện, hơn nữa đạn cũng sắp hết rồi, vì vậy sáu người còn lại nhân lúc vẫn còn đan lao xuống.
Hai bên rơi vào hỗn chiến.
Đám người A Lực dùng những thi thể này ngăn ở phía trước, cho nên phần lớn chỉ bị thương ở tay chân.
Nhưng bởi vì hỏa lực trên cao quá mạnh khiến bọn họ không có cách nào đi tiếp được.
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên nhìn, cô to gan nhân lúc hỗn loạn, đêm đen mưa lớn, trà trộn vào trong địa bàn của bọn chúng.
Lúc này cô đã hết đạn rồi, thế là nhặt vội một khẩu súng rơi dưới đất bước nhanh lên tầng.
Người trên tầng đang nhắm bắn về phía đám người A Lực. Vừa nhìn thấy Nhiếp
Nhiên sắp lên đến nơi, hai tên trong đó vội vàng chuyển mục tiêu bắn về phía cô.
Nhiếp Nhiên chỉ đành tìm một chỗ nấp đi, nổ súng với hai gã kia.
Đoàng! Đoàng! Hai phát súng, một phát trúng đầu, một phát trúng ngực. Tên trúng đầu chết tại chỗ, rơi từ trên tầng hai xuống.
Nhiếp Nhiên vội leo lên tầng.
Bên trên có tổng cộng bốn tên, bây giờ chết hai rồi, hai tên còn lại cũng không có lòng dạ nào mà hiếu chiến nữa, đồng loạt nhắm vào cô.
Nhiếp Nhiên vừa mới lên tầng, đạn đã lao từ xa đến. Cô lăn dưới đất một vòng, đạn không ngừng vang lên sau lưng.