Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2497
TẠI SAO LUÔN BẢO VỆ CÔ ẤY?
“Mọi người chú ý.” A Lực nói với những người sau lưng rồi dẫn đầu tiến vào con đường kia.
Nhiếp Nhiên vốn đi cuối cùng, nhưng lại bị A Lặc gọi tới phía sau mình, nói hoa mỹ là:
“Người chỉ đường.”
Nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được đội trưởng A Lực muốn bảo vệ cô. Hơn nữa không chỉ anh ta muốn bảo vệ Nhiếp Nhiên, ngay cả A Hiển cũng thế.
“Đúng đúng đúng, chỉ đường! Tôi không biết đường, cô phải chăm sóc cho tôi đấy.
Lúc nãy làm nhiệm vụ tôi suýt nữa đi lạc.”
Anh ta đứng bên cạnh Nhiếp Nhiên, nói.
Nhiếp Nhiên biết A Lực chăm sóc cô là do
Dịch Sùng Chiêu nhờ, nhưng A Hiển này… chỉ sợ là có suy nghĩ gì khác nhỉ?
Cô không tin anh ta mù đường thật.
Nhưng lúc này trong mắt anh ta đã không còn vẻ nghiên cứu và quan sát nữa.
Nhiếp Nhiên cảm thấy anh ta thấy mình dám uy hϊế͙p͙ cấp trên của bọn họ cho nên có chút hứng thú với mình.
Đúng là một người kỳ quái.
Lần đầu tiên lấy lòng là quan sát, lần thứ hai lấy lòng là thăm dò, lần thứ ba lấy lòng là bởi vì hứng thú.
Người này…
Nhìn thì thấy cười híp mắt, thật ra tâm tư còn kín đáo hơn cả đội trưởng A Lực.
Người thế này không thích hợp làm thủ lĩnh, nhưng thích hợp làm quân sự. Vẻ mặt không lộ ra cảm xúc trong lòng nhưng lại có thể nắm từng người trong tay.
Nhiếp Nhiên nhìn anh ta, không nói gì.
Đoàn người tiếp tục đi.
Đường núi dốc đứng, mưa lớn khiến người ta không mở nổi mắt, bóng đêm tối đen giơ tay ra không thấy được năm ngón khiến bọn họ đi vô cùng khó khăn, không cần thận sẽ rơi xuống.
Nhưng may vì đêm đen mù mịt nên ẩn nấp rất tốt.
Mấy người này đều là do Dịch Sùng Chiêu đích thân chọn, hành động cực nhanh. Mặc dù đường sá và hoàn cảnh đều khó khăn, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn an toàn tới nơi.
Vòng qua một đoạn đường gian nan nhất, bọn họ bắt đầu quan sát tình hình dưới sườn núi.
A Lực quyết định dẫn người xông xuống.
Đã tới nơi này rồi thì muốn tập kích rất khó khăn. Nơi này là cửa ải quan trọng, có
rất nhiều người, có thể tránh xung đột chính diện ngay từ đầu đã tốt lắm rồi.
Những người còn lại thì ở trên sườn núi để yểm hộ, bao gồm cả Nhiếp Nhiên.
Không phải A Lực cho rằng Nhiếp Nhiên yểm hộ tốt, anh ta chỉ cảm thấy lao xuống quá nguy hiểm, tuy năng lực của Nhiếp
Nhiên tốt nhưng lúc chiến đấu ai có thể bảo đảm trăm phần trăm mình thoát thân được.
Nếu có xảy ra chuyện gì thì anh ta sẽ khó ăn nói, cho nên mới để cô ở lại đó.
Nhiếp Nhiên rất nghe lời.
Thứ nhất, cô và đám người này không ăn ý, mình tự tiện làm chủ có thể gây phiền phức cho bọn họ.
Thứ hai, cô yểm hộ đúng là có tác dụng hơn lao xuống dưới.
Nhưng sự chấp nhận và phục tùng của cô lại khiến A Cảnh kia không nhịn nổi.
Đội trưởng của bọn họ cứ chăm sóc cô mãi, thật là lạ!
Đội trưởng không phải kiểu người ham mê nữ sắc, không quan tâm đến các anh em.
Nếu cô gái này được thì nên để cho cô tham gia mới đúng. Còn nếu không được thì nên cho cô ta đi ngay!
Cứ bảo vệ như vậy là thế nào?!
“A Lực, anh dẫn theo bốn người thì ít quá!”
Anh ta gọi đội trưởng nhà mình lại: “Dù sao anh cũng nên dẫn theo một người nữa, để Nhiếp Nhiên đi theo anh đi.”
Anh ta cố ý muốn để A Lực dẫn Nhiếp
Nhiên đi, muốn xem thực lực của cô. Vừa rồi bọn họ tách ra hành động riêng, anh ta không thấy bản lĩnh của Nhiếp Nhiên. Hơn nữa mấy tên lâu la kia căn bản không đáng nhắc tới.
“Không cần, để cô ấy yểm hộ đi.” A Lực từ chối.
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com
A Cảnh cau mày, lẩm bẩm: “Những người của anh quá ít, vẫn nên để cô ấy đi cùng.”
Tất cả mọi người đều quay sang nhìn A
Lực.
Nếu như A Lực còn từ chối thì sẽ khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
A Lực đang định dùng bốn chữ phục tùng mệnh lệnh để áp chế, ai ngờ…
“Nếu anh cảm thấy ít thì anh đi theo A Lực không phải là được rồi à. Chẳng lẽ anh sợ?”
Đúng lúc này, A Hiển nói.
Nhiếp Nhiên nhìn anh ta mấy giây.
Rõ ràng anh ta đang khích đối phương, nếu là người khác thì sẽ hiểu, nhưng A Cánh ngay thẳng lại lập tức cắn câu.
“Tôi… tôi đi thì đi!”
A Lực không phản đối nữa.
A Hiển nói với Nhiếp Nhiên: “Cô mặc kệ cậu ta, tên này… có câu gì nhỉ, lòng không tốt với cô?
“Không có lòng tốt.” Nhiếp Nhiên dửng dựng trả lời.
A Hiển vỗ đầu: “A, đúng! Không có lòng tốt!
Cảm ơn nha.”
Nhiếp Nhiên: “…
Tại sao tự dưng cô lại đi sửa chữa từ ngữ cho tên này thế?!