Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2499
CÔ CHỊU ĐƯỢC KHÔNG?
Cho đến khi cô nấp sau một cái ghế sofa rách nát, tiếng súng mới dừng lại.
Nhiếp Nhiên không bắn trả ngay, bên cạnh cô không có gương, chỉ có thể dùng tiếng bước chân để phân biệt.
Cô phát hiện đầu tiên hai gã này không có bất cứ động tĩnh gì, sau đó bắn hại phát thăm dò, thấy cô không phản ứng liền một trái một phải bao vây lấy cô.
Nhiếp Nhiên nghe được tiếng bước chân vang lên hai bên, lập tức nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại ở một góc chết.
Nơi đó rất có lợi cho cô. Hơn nữa, cô còn có thể đánh bất ngờ giải quyết một tên.
Cô không do dự nữa, đứng phắt lên, bắn một tên. Tên kia không phản ứng kịp bị một phát súng lấy mạng. Tên bên cạnh ngẩn ra, nhưng bởi vì hắn không bị bắn trúng nên một giây tiếp theo đã bóp cò, nhắm vào Nhiếp Nhiên nã một loạt đạn.
Bởi vì Mạc Thừa cũng buôn bán vũ khí đạn dược như Trì Tranh Bắc nên vũ khí trang bị cho thuộc hạ không tệ. Tốc độ của khẩu súng kia vô cùng nhanh, mặc dù Nhiếp
Nhiên đã dốc sức chạy nhưng vẫn bị một viên đạn bắn trúng cánh tay trái.
Cô nghiến răng nhào vào trong góc chết.
Đoàng! Đạn bắn vào trên mặt tường phát ra tiếng kim loại va chạm nhau.
Nhiếp Nhiên nhìn tay trái mình, lúc này không có thời gian đâu mà băng bó vết thương nữa, cô nắm chặt khẩu súng, nhìn chằm chằm động tĩnh bên ngoài.
Bây giờ bọn họ là một đầu một, phần thắng của cô vô cùng lớn. Mà trong trận chiến
đấu ác liệt này, cô đã thắng rồi. Chết ba tên, một tên bị cô kéo đi, không có đạn bắn từ trên cao, những tên phía dưới sẽ nhanh chóng bị đám người A Lực giải quyết.
Cô ngồi trong góc chết, vết thương trên tay trái khiến mồ hôi rịn đầy trán, nhưng cả người cô vốn ướt đẫm, căn bản không phân rõ được đâu là nước mưa đâu là mồ hôi, mà máu trên tay trái cô thì đang hòa vào nước mưa nhỏ xuống.
Một giây, hai giây, ba giây…
Bên ngoài lại im lặng.
Thời gian càng dài, tính cảnh giác của
Nhiếp Nhiên càng cao.
Bây giờ không có ai tới giúp cô được, cô chỉ có thể dựa vào mình.
Cô siết chặt tay cầm súng lại, bởi vì địa hình có lợi với cô nên cô cắn răng chịu đau, giơ súng bắn một phát ra ngoài.
Sau đó là một chuỗi phản kích.
Nhiếp Nhiên quan sát vết đạn bắn vào tường, tính ra vị trí đại khái của hắn.
Hắn đang ở rất gần cô.
Nhiếp Nhiên không dám chờ đợi nữa. Cô mà đợi sẽ bị hắn bắn nát đầu.
Vì vậy, cô ném một vật bên cạnh ra ngoài.
Bóng đen lóe lên trước mặt đối phương, hắn theo bản năng nổ súng. Nhiếp Nhiên nghe thấy tiếng súng cũng lập tức nhào ra ngoài, bắn về phía đối phương.
Đoàng!
Mặc dù tên kia chậm nửa nhịp nhưng vẫn nghiêng người tránh đi.
Nhiếp Nhiên vội vàng bắn tiếp. Nhưng vết thương trên tay trái làm cô đau đến phát run khiến viên đạn lệch đi.
Đáng chết!
Nhiếp Nhiên nổi giận.
Thời khắc mấu chốt không khắc chế được phản ứng sinh lý.
Thấy tên kia giơ súng nhắm vào mình, cô híp mắt lại. Cô không cầm được súng nữa, vì thế sờ vào hông.
Đoàng! Một tiếng súng vang lên bên tai.
Gã đàn ông trước mặt ngã xuống. Hắn vừa ngã, gương mặt A Hiển liền xuất hiện.
Nhiếp Nhiên thở phào.
“Sao rồi? Cô có sao không?” A Hiển bước nhanh đến.
Nhiếp Nhiên lắc đầu, được anh ta đỡ lên:
“Tôi không sao.”
“Cảm ơn trời đất.” A Hiển bớt căng thẳng hơn.
Đám người A Lực cũng chạy tới, vừa nhìn thấy Nhiếp Nhiên đứng ở đây một mình, lập tức cau mày: “Sao cô lại chạy lên đây, thế này rất nguy hiểm!”
“Tôi không lên đây thì các anh sẽ tốn ít nhất nửa tiếng nữa.”
A Hiển kinh ngạc kêu lên: “Cô bị thương rồi à?!”
“Tay trái thôi, không sao.”
Nhiếp Nhiên thấy tay mình không tệ như trong tưởng tượng, sắc mặt thoáng dịu đi.
Nhưng A Hiển lại cau mày.
Vết thương như thế kia còn không sao?
Trời mưa rất dễ nhiễm trùng phát sốt.
Họ vừa mới giành được cứ điểm số 3, cần một khoảng thời gian nữa mới gặp được những người kia, cô chịu đựng được sao?