Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2495
GẶP NHAU RỒI!
Lúc cô giết người rất dửng dưng, ngay cả anh ta là đàn ông mà cũng mướt mồ hôi.
Cô phải giết bao nhiêu người, trải qua bao nhiều chuyện mới có thể dửng dưng thế này?
A Lực rất nghi ngờ.
“Hồi hồn!” Đột nhiên trong tai nghe truyền đến giọng nói rất bình tĩnh của Nhiếp
Nhiên.
Lúc này anh ta mới nhớ mình đang định thực hiện bước tập kích tiếp theo.
Bây giờ nghĩ lại chỉ cảm thấy phát run trong lòng. Anh ta biết rõ mình thất thần trong nhiệm vụ là chuyện nghiêm trọng thế nào. Ngộ nhỡ lúc anh ta thất thần mà đạn bay tới thì bây giờ anh ta đã chết tại
chỗ rồi!
Lúc này, anh ta không dám nghĩ ngợi lung tung nữa, tập trung tinh thần nhìn một mục tiêu phía xa. Khi nhìn rõ số người của đối phương, anh ta thấp giọng nói: “Tôi trên, cô dưới.”
Nhiếp Nhiên và A Lực cách nhau một đoạn, nghe thấy mệnh lệnh này, cô từ chối.
Đây là lần đầu tiên trong hành động Nhiếp
Nhiên từ chối chỉ thị của anh ta.
“Tôi trên, anh dưới.” Nói xong lại sợ đối phương không đồng ý, cô lập tức bổ sung một câu: “Tôi nhỏ, hành động thuận lợi.”
Đám đàn ông bọn họ cao lớn hơn cô, mặc dù năng lực hành động của bọn họ chắc chắn không có vấn đề gì, nhưng cô làm sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
A Lực: “Chú ý an toàn.”
Thật ra vừa rồi anh ta muốn bảo Nhiếp
Nhiên lên trên, nhưng vì lời dặn dò của đội trưởng Dịch nên mới quyết định để mình.
Đúng là chuyện leo trèo này thích hợp với người nhỏ nhắn như Nhiếp Nhiên hơn.
Bây giờ Nhiếp Nhiên chủ động yêu cầu, đương nhiên anh ta sẽ không phản đối, nhưng vẫn phải quan tâm và nhắc nhở.
Trong tai nghe truyền đến giọng nói bình tĩnh của Nhiếp Nhiên: “Đã nhận.”
Nói xong, A Lực thấy cô đi về một phía khác.
Lần này Mạc Thừa không bố trí mười mấy người đứng một cụm đơn giản như trước mà có hai tầng trên dưới, tổng cộng bốn người.
Trong đêm tối, cô nhanh như một con báo, dán chặt vào tường, di chuyển dần đến vị trí thích hợp.
Cô ngẩng đầu lên, nước mưa to như hạt đậu đập vào mặt hơi đau, nhưng cô không né tránh, cô nhất định phải tìm được vị trí, nghĩ cách nhảy lên.
Mưa lớn như vậy mà cô vẫn phải ngẩng đầu mở mắt nhìn kỹ.
Mấy giây sau, cô nắm chặt bàn tay đã lạnh tê tái của mình, nước mưa lạnh thấu xương khiến cơ thể cô giống như một tảng bằng đang tỏa ra hơi lạnh.
Nhiếp Nhiên tìm một vị trí hai gã trước mặt không nhìn thấy, chạy lấy đà rồi nhảy mạnh lên, bám vào đường ống bên ngoài tầng dùng sức nhảy lên.
Cô khom người nấp ở bên ngoài, thấy hai gã kia đang đứng một phải một trái chếch với mình.
Nếu là trước kia cô có thể lập tức nhảy qua, nhưng bây giờ không được.
Ở độ cao này, cộng thêm người cô ướt đẫm, nếu muốn nhảy từ bên ngoài vào nhất định sẽ có tiếng nước nhỏ xuống đất.
Khoảng cách gần thế này sẽ rất dễ phát hiện ra tiếng nước chảy.
Nguồn : we btruy en onlin e.com
Vì vậy cô ném mấy hòn đá đã chuẩn bị từ trước ra.
Quả nhiên người kia bị kinh động, nhìn xung quanh.
“Sao thế?” Gã bên cạnh thấy vậy, hỏi.
“Hình như tạo vừa nghe thấy có tiếng gì đó, giống như tiếng đá rơi xuống.” Hắn vừa nói vừa nhìn quanh.
Tên kia nghe vậy cũng dáo dác nhìn, sau khi xác định không có gì khác thường mới nói: “Làm gì có tiếng gì, chắc là mưa lớn quá, đá rơi xuống thôi.”
Đối phương thấy hình như cũng có lý nên không nói gì nữa.
Nhưng chỉ mấy giây sau lại có một tiếng vang lanh lảnh truyền tới.
“Không phải, tạo thật sự nghe thấy có tiếng gì đó.” Gã kia cúi đầu tìm dưới đất.
Nhưng Nhiếp Nhiên còn rất chuẩn, hòn đá ném ra xong sẽ lăn xuống dưới, không có
dấu vết gì cả.
Gã đối diện thấy vậy cũng cúi đầu nhìn:
“Chỗ nào?”
“Tao… tao không biết…”
Hắn tìm mãi không thấy có gì khả nghi thì càng thấy sởn tóc gáy.
Tên đối diện nói: “Có lẽ mấy ngày nay mày không ngủ nên hồ đồ rồi. Lát nữa hai thằng kia đến, mày đi ngủ một lúc đi.”
“Không thể nào, tao nghe thấy thật.” Hắn thấy đối phương không tin mình, lại muốn chứng minh, tìm đi tìm lại.
Lần này hắn tìm vô cùng cẩn thận, ngay cả đầu cũng thò ra ngoài, men theo tường đi một vòng. Khi đi tới điểm cuối cùng thì gặp
Nhiếp Nhiên ở bên ngoài.