Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2494
CÔ CÒN CẦN CHĂM SÓC À?
Bầu không khí trong chiếc xe việt dã cao lớn rất ngột ngạt. Nhiếp Nhiên nhắm mắt nghỉ ngơi, nhìn thần thái rất tự nhiên, hoàn toàn không giống đi đánh giặc mà giống đi du lịch hơn.
Đến các binh lính lâu năm trong đơn vị bọn họ cũng chưa chắc đã có được trạng thái tâm lý này. A Mông đột nhiên cảm thấy câu an ủi vừa rồi của mình hơi ngốc.
Xe lắc lư trên con đường gồ ghề. Qua khoảng gần một tiếng, cuối cùng xe cũng dừng lại.
Xe vừa dừng lại, tất cả đều nhanh chóng tiến vào trạng thái tác chiến, nghiêm chỉnh xuống xe. Trời mưa lớn, gần như vừa mở cửa xe là người đã ướt đẫm.
“Người hai đội đến địa điểm mục tiêu trong thời gian chỉ định.” Vừa tiến vào nhiệm vụ, vẻ ôn hòa của đội trưởng A Lực lập tức biến mất.
Anh ta lạnh lùng đứng ở trước mặt bọn họ, nói xong liền dẫn đội ngũ của mình bước nhanh về điểm số 1.
Đề phòng kinh động đến người của Mạc
Thừa, bọn họ không lái xe đến quá gần mà đi bộ trong đêm tối. Tiếng sột soạt bị tiếng mưa lớn bao trùm. Mặc dù thời tiết xấu nhưng cũng thuận lợi cho bọn họ áp sát.
Nước chảy theo vành mũ xuống làm Nhiếp
Nhiên gần như không thấy rõ con đường phía trước.
A Cảnh lẩm bẩm: “Mưa thật phiền phức.”
Tiếp đó là một chuỗi xì xà xì xồ Nhiếp
Nhiên nghe không hiểu, nhưng từ trong giọng nói của anh ta là có thể nghe ra được không phải lời tốt đẹp.
“Shut up!” Đội trưởng A Lực nghe thấy, mắng một câu.
Mặc dù vẻ mặt không cam lòng, nhưng A
Cảnh vẫn lập tức ngậm miệng lại.
Đội ngũ khôi phục sự yên tĩnh, sáu người tăng tốc tiến vào trong núi.
Vòng vèo không biết bao lâu, A Lực dừng lại, giơ tay ra hiệu cho năm người phía sau đứng im. Nhiếp Nhiên cúi đầu nhìn, dưới chân núi có mười mấy người đang cầm súng đứng gác.
Chắc là thuộc hạ của Mạc Thừa. Vẻ mặt tên nào cũng rất căng thẳng, chúng cầm súng kiểm tra xung quanh. Chắc là tình hình chiến đấu phía trước rất căng thẳng, cho nên bọn chúng mới nghiêm túc khẩn trương đến vậy.
Đối với Nhiếp Nhiên thì đây là một tin tốt.
“Tổng cộng có mười hai tên, mỗi người hai mục tiêu.” A Lực nói xong lại do dự hỏi
Nhiếp Nhiên: “Được chứ?”
Dù sao anh ta cũng chưa thấy năng lực thực chiến của cô, do dự như vậy cũng có thể hiểu được.
Nhiếp Nhiên gật đầu: “Được.”
A Lực ra lệnh cho năm người kia phân tán ra, nhào đến chỗ mục tiêu của mình.
Bởi vì là tập kích nên trước khi vào khu vực số 3, A Lực yêu cầu bọn họ không được nổ súng tránh người xung quanh chú ý. Vì thế, tất cả mọi người đều cất súng đi, rút dao từ từ đến gần mấy người kia.
Mười hai tên kia cách nhau khá xa nên rất dễ ám sát.
Nhiếp Nhiên lặng yên đến gần mục tiêu của mình trong tiếng mưa ào ào. Cô dán chặt con dao quân dụng vào trong cổ tay, đề phòng có ánh sáng lóe lên sẽ bại lộ vị trí của mình.
Đường núi gồ ghề, cây cối rậm rạp che chắn, tiếng nước mưa lớn trở thành ống hãm thanh tự nhiên.
Nhiếp Nhiên nhìn chăm chú một mục tiêu trong đó, cô nhào tới một tay bịt kín miệng đối phương, tay còn lại vung dao cắt mạnh cổ hắn. Lưỡi dao sắc bén cắt đứt cổ họng đối phương, máu bắn ra ngoài.
Nhiếp Nhiên cảm nhận được cơ thể tên kia giật một cái, chưa phát ra được một tiếng đã ngã xuống. Nước mưa giội nhanh vết máu trên lưỡi dao, không để lại chút dấu vết nào.
Nhiếp Nhiên không nhìn người dưới đất lấy một cái, hướng tới mục tiêu thứ hai.
Màn đêm tối đen, có hành động cực nhanh.
Tên thứ hai cũng một dao mất mạng y như tên kia.
Cô nói với người trong tai nghe: “Hoàn thành nhiệm vụ.”
A Lực vừa mới giải quyết xong mục tiêu thứ hai, nghe thấy câu này thì hơi sửng sốt, trả lời: “Đã nhận.”
Sáu người giống như ma quỷ tiêu diệt hết mười hai gã kia.
Bọn họ thành công tiến vào điểm số 1, những mục tiêu sau còn phòng vệ chặt chẽ hơn.
Vốn dĩ A Lực còn muốn nghe lời đội trưởng
Dịch chăm sóc Nhiếp Nhiên, nhưng sau khi chính mắt thấy Nhiếp Nhiên giết người, anh ta bỗng cảm thấy có lẽ lúc đó đội trưởng Dịch khách khí với mình mà thôi.
Thủ đoạn quyết đoán thế này còn cần anh ta chăm sóc à?
Đùa chắc!
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m