Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2493
NỮ BINH KHÔNG ĐƠN GIẢN
Nhiếp Nhiên không phải kiểu người thù dai: “Mỗi người đều có nhiệm vụ riêng mà thôi.” Sau đó cô lại bồi thêm một câu: “Mặc dù vừa rồi đúng là rất khó chịu.”
Đội trưởng A Lực phiền muộn: “Cô đúng là rất thành thật.”
“Thành thực là một đức tính tốt.”
Nếu như Dịch Sùng Chiêu nghe thấy lời này, có lẽ sẽ tức đến nội thương.
Hai chữ này liên quan đến cô à?!
Đội trưởng A Lực lấy cái tai nghe bộ đàm trong túi ra đưa cho Nhiếp Nhiên: “Đây là thiết bị liên lạc của chúng tôi, cô đeo vào, lúc nào cần có thể giữ liên lạc.”
Bọn họ sẽ chia thành hai tổ tấn công nên cần phải giữ liên lạc, tránh sau khi mất liên lạc làm ra quyết định sai lầm.
“Cảm ơn.” Nhiếp Nhiên đeo vào rồi kiểm tra đơn giản.
“Theo giao hẹn của tôi và đội trưởng Dịch thì còn một tiếng nữa chúng ta sẽ hành động.” Đội trưởng A Lực nhìn đồng hồ, nói với Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên lại nhìn bản đồ, hỏi: “Tôi được bố trí vào tổ nào?”
Chức năng chỉ đường của cô sẽ bắt đầu sau khi vượt qua điểm số 1 số 2, cho nên trước đó cô sẽ hành động cùng một tổ.
“Cô có thể vào tổ tôi, cũng có thể vào tổ của
A Hiển, cô tự chọn đi.” A Lực chỉ mình và A
Hiển bên cạnh cô.
Nhiếp Nhiên nói thẳng: “Tôi cùng tổ với anh.”
A Hiển như bị đả kích lớn: “Cô không
muốn cùng tổ với tôi? Oh my God, cô làm tổn thương trái tim yếu đuối của tôi rồi.”
“Bởi vì anh quá ồn.” Nhiếp Nhiên nói thẳng không kiêng dè.
“Tôi ồn? Chẳng lẽ không phải là dí dỏm, hài hước à?”
“Không phải.”
Trong một tiếng sau đó, Nhiếp Nhiên và đội trưởng A Lực trò chuyện cặn kẽ về kế hoạch thêm lần nữa. Nói chuyện xong, anh ta đứng dậy ra lệnh cho chín người còn lại:
“Nào! Đến giờ rồi, kiểm tra trang bị rồi chuẩn bị lên đường đi!”
Đám người kia không giống với người
Quân khu 9. Bọn họ không trả lời rõ hay không mà đứng thẳng tắp, giẫm mạnh chân, dùng tiếng bước chân chỉnh tề mà vang dội để trả lời.
Mọi người nhanh chóng kiểm tra từng món đồ trong túi, bao gồm dao quân dụng và băng đạn.
Nhiếp Nhiên cũng tháo phù hiệu của Quân khu 9 xuống, dán ký hiệu quân nhân đại biểu cho nước Z lên. Ký hiệu đỏ tươi trên đồng phục tác chiến màu đen của Quân khu 9 vô cùng nổi bật. Đến khi chỉnh trang xong, A Lực mới dẫn bọn họ ra khỏi nhà kho.
Mười một người chia thành hai xe. Nhiếp
Nhiên theo A Lực lên cùng một chiếc xe.
Vừa mới ngồi xuống, một người đàn ông đã chủ động nói với cô: “Chào cô, tôi là A
Mông, chính là người vừa đón cô, tôi cũng tổ của A Lực.”
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên nhìn, đúng là người đàn ông lúc nãy đón cô thật. Cô không ngờ anh ta lại chủ động nói chuyện với mình, nhưng dù sao lễ phép tối thiểu vẫn phải có.
“Chào anh.”
Cô gật đầu rồi cũng không nói gì nữa.
A Mông không hề so đo, từ khi đón cô anh ta đã thấy được cô gái này không phải là
người đơn giản, sau đó lúc Nhiếp Nhiên trao đổi với đội trưởng và cấp trên, quả nhiên không ngoài dự đoán của anh ta.
Xe nhanh chóng khởi động, lao vào trong màn mưa.
Mưa vẫn không ngừng rơi.
Đã là gần nửa đêm rồi, trời đất tối đen.
Trên con đường trống trải chỉ có hai chiếc xe đang lao nhanh.
Nhiếp Nhiên ngồi ở ghế sau nhìn ra ngoài, mưa lớn giống như trút nước, trên cửa kính như được phủ một cái mành làm bằng nước, không thể nào nhìn thấy cảnh vật bên ngoài.
Trời lạnh còn mưa to, nói thật cô rất lo lắng lúc tập kích sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.
Từ khi cô đến chỗ Mạc Thừa đến giờ, mưa càng lúc càng lớn hơn, không biết lúc nào mới có thể tạnh.
“Đang nghĩ gì thế?” A Mông thấy cô ngẩn người nhìn ra ngoài, tưởng cô lo lắng chuyện tập kích: “Yên tâm đi, không sao đâu.”
Nhiếp Nhiên gật đầu, thu hồi ánh mắt.
Bây giờ bọn họ vẫn còn khá xa phạm vi tấn công, thế là cô dứt khoát ôm súng ngồi nghỉ ngơi.