Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2492
TÔI XIN LỖI CÔ
Còn là thái độ gì được!
Đương nhiên là nổi giận rồi!
Ông ta không ngờ nữ binh này lại nói với mình như thế.
“Còn cả đám quân phản loạn trong nước – biết chuyện này, nếu tập hợp đám người kia lại cùng làm loạn, không biết chức vụ tư lệnh này của ngài còn giữ được không.”
Giọng Nhiếp Nhiên rất bình tĩnh, nhưng chữ nào cũng như kim đâm vào trong lòng đối phương. Lưng ông ta đổ đầy mồ hôi lạnh, như rơi vào hầm băng. Tiếng hít thở nặng nề vang lên.
Nhiếp Nhiên không vội, cứ cầm điện thoại chờ đợi. Ở trong lòng cô, đối phương yên lặng như vậy thật ra đã là ngầm thỏa hiệp rồi.
Quả nhiên, đợi khoảng gần một phút, cuối cùng đối phương cũng nói: “Cô muốn làm gì?”
“Sáng sớm ngày mai phái bốn chiếc trực thăng tới, bay quanh quẩn bên trên một phút.” Nhiếp Nhiên không chút khách khí đưa ra yêu cầu.
“Bốn chiếc? Không phải vừa nãy cô nói là hai chiếc à?” Người bên kia điện thoại thấy
Nhiếp Nhiên thừa nước đục thả câu mà nóng nảy.
Nhưng bây giờ quyền chủ động đã nằm ở trong tay Nhiếp Nhiên, cô thản nhiên nói:
“Dùng bốn chiếc máy bay trực thăng đổi lấy chức vụ tư lệnh của ngài, rất lãi.”
Bên kia dùng công kích, qua một lúc mới đành nói: “Được, tôi sẽ bố trí cho cô.”
“Nhớ lấy, có thể gióng trống khua chiêng được bao nhiêu thì cứ làm, tôi muốn bọn chúng biết tiếp viện tới rồi, nếu không…”
Nhiếp Nhiên không nói hết, nhưng ý trong đó ý đã vô cùng rõ ràng.
Ngài tư lệnh chỉ có thể thở dài đồng ý: “Tôi biết rồi.”
Nhiếp Nhiên cúp điện thoại, nhắn tin cho
Lý Tông Dũng nói bên này đã hoàn toàn không còn vấn đề gì nữa, bảo ông không cần lo lắng.
Sắp xếp ổn thỏa xong tất cả, cô mới quay người lại thì thấy một đám người vừa kinh ngạc vừa sợ hãi nhìn chằm chằm mình.
A Hiển kính phục cảm thán: “Cô ngầu thật, dám nói với cấp trên của chúng tôi như vậy.”
“Bị ép thì anh cũng làm được.” Nhiếp
Nhiên cúi đầu xem bản đồ.
“…” Có lẽ đánh chết anh ta cũng không làm được chuyện này.
Chẳng trách Quân khu 9 lại phái cô tới.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Đội trưởng A Lực nói: “Cô rất lợi hại.”
“Ừ, tôi biết.” Nhiếp Nhiên không hề khiêm tốn, cô gật đầu, giống như đây là chuyện đương nhiên.
A Lực thấy Nhiếp Nhiên luôn cúi đầu nhìn bản đồ, bèn hỏi: “Cô có muốn thay đổi gì trong kế hoạch không?”
Nhiếp Nhiên chỉ nói: “Không cần, kế hoạch vẫn theo như của đội trưởng Dịch, tôi chỉ muốn tạo ra giả tưởng chúng ta không chỉ có mười người mà thôi.”
“Thật ra vừa rồi cô hoàn toàn có thể bảo tự lệnh phải thêm một nhóm người đến giúp.”
A Lực nói với cô.
Nhưng Nhiếp Nhiên lại từ chối đề nghị của anh ta: “Không cần, như vậy quá làm khó ngài ấy.”
“Cô vừa làm khó còn ít à?” A Hiển oán trách.
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên liếc anh ta:
“Vừa nãy tôi làm như vậy là bởi vì chúng ta không thể tiến hành kế hoạch, cũng không thể bảo đảm an toàn tính mạng cho mười mấy người, mà bây giờ nếu cấp trên của các anh đã đồng ý, kế hoạch của chúng ta cũng có thể triển khai bình thường là đủ rồi. Dù sao nước anh nội chiến quanh năm, nhân lực thiếu nhiều, tôi không cần phải làm khó đến thế.”
Dĩ nhiên quan trọng nhất chính là cô sợ yêu cầu quá mức sẽ phản tác dụng, vậy thì rất không có lợi. Nhưng điều này cô không cần phải nói ra.
Mà kết quả của việc không nói ra chính là đội trưởng A Lực đột nhiên đứng nghiêm chào quân đội với cô, nói sang sảng: “Tôi xin lỗi cô vì thái độ vừa rồi của mình.”
Anh ta chào vô cùng tiêu chuẩn, đối với
Nhiếp Nhiên thì cách xin lỗi này cực kỳ nghiêm trọng. Dù sao cô cũng chỉ là một binh lính bình thường mà thôi, còn đối phương lại là một đội trưởng.