Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2491
CẨN THẬN KHÓ GIỮ ĐƯỢC CHỨC VỤ
Nhiếp Nhiên hít một hơi thật sâu, ấn nút nghe.
Quả nhiên vị tư lệnh kia nổi giận đùng đùng dùng khẩu ngữ kém chất lượng, cứng nhắc chất vấn Nhiếp Nhiên: “Cô có ý gì?!
Cô dám uy hϊế͙p͙ tôi?! Một nữ binh nhỏ bé mà lại dám uy hϊế͙p͙ tôi! Cô có tin tôi bảo
Tiểu đoàn trưởng của các cô trục xuất cô không hả?”
“Đúng, tôi chỉ là một nữ binh nhỏ bé, nhưng tôi nghĩ chẳng mấy mà địa vị của ngài còn không bằng nữ binh như tôi đâu.”
Nhiếp Nhiên cố ý khích ông ta.
Kết quả đúng là không phụ sự kỳ vọng của cô!
Vị tư lệnh kia nổi giận gầm lên với Nhiếp
Nhiên: “Cô có tư cách gì nói như vậy! Tôi bóp chết cô như bóp chết… bóp chết một con kiến! Còn dám nói từ chối trợ giúp, cô có tư cách gì nói từ chối trợ giúp! Cho dù tương lai biên giới xảy ra vấn đề, đó cũng là chuyện giữa hai nước, đến lượt cô nói à!”
Thấy cảm xúc của ông ta sắp đến cực điểm,
Nhiếp Nhiên vội vàng tiến vào chủ đề chính.
“Không phải vấn đề giữa hai nước, mà là vấn đề của nước ngài.” Cô lạnh lùng nói.
Một câu như có như không này khiến con
“cá lớn” lập tức cắn câu.
“Cô có ý gì?” Giọng tư lệnh Kevin vô cùng kích động.
“Ý tôi là một khi chúng tôi rút lui, bọn chúng sẽ tiến vào biên giới nước F.”
Vị tư lệnh đại nhân kia lạnh lùng hừ một tiếng: “Chẳng lẽ người của chúng tôi chưa nói với cô những người còn lại đang đợi ở biên giới à?”
“Vô dụng thôi, cho dù ngài chặn hết tất cả cửa ải, nhưng địa thế nơi này dốc, phạm vi lại lớn, núi rừng rậm rạp, bọn chúng hoàn toàn có thể tìm một chỗ mọi người không chú ý tới tản ra ẩn nấp. Như vậy thì mọi người ở trong núi giống như… đang chơi bịt mắt bắt dê ở ngoài biển khơi, ngài chắc chắn ngài có thể tốn nhiều thời gian đi bắt từng tên trong phạm vi lớn như vậy không? Nếu như không thể, đến lúc đó mọi người rút lui, bọn chúng sẽ an cư lạc nghiệp ngay trên địa bàn của các người.
Ngài nói xem đây rốt cuộc là vấn đề của ai?”
Nhiếp Nhiên thấy đối phương không nói gì, lại cố ý khích ông ta.
“Vốn dĩ là hai nước chung sức hợp tác cùng tiêu diệt, giảm tổn hại đến mức nhỏ nhất.
Nhưng mà ngài lại không vui, vậy chắc là
ngài đã nghĩ xong các biện pháp đối phó rồi nhỉ? Thế thì đến lúc đó tôi sẽ bảo bọn chúng qua đó.”
Bên kia điện thoại truyền đến một tiếng cười lạnh: “Cô đừng lừa tôi, làm gì có chỗ như cô nói, tôi đã bố trí người ở tất cả các cửa ải rồi, bọn chúng không thể nào vào được.”
Thấy ông ta trả lời như đinh đóng cột, lần này đến lượt Nhiếp Nhiên cười lạnh, cô quay lại lấy bản đồ trong tay đội trưởng A
Lực: “Không thể nào à? Vậy ngài mở to mắt nhìn cho kỹ bản đồ, đánh dấu phía Tây
Nam khu vực A, phía Tây Bắc khu vực Z, cùng với phía Đông Nam khu vực L, địa thế ba nơi này vô cùng dốc, mọi người không thể bố trí người vào đó, mà ba điểm này cùng với những nơi nguy hiểm để ẩn nấp mà tôi không chỉ ra khác sẽ là cổng lớn cho bọn chúng tiến vào địa bàn của mọi người.”
Trong điện thoại truyền tới tiếng lật giấy, sau đó ông ta nói: “Chỗ này rất khó đi, bọn
chúng đi vào chính là chết.”
“Chết? Ngài đúng là quá coi thường bọn chúng rồi. Tại sao Quân khu 9 động tới bọn chúng cuối cùng, tại sao bọn chúng lựa chọn đặt hang ổ bên ngoài biên giới nước
F, ngài đã nghĩ đến những chuyện này chưa?” Nhiếp Nhiên đột nhiên hỏi một câu như vậy khiến đối phương không theo kịp tiết tấu của cô: “Bởi vì bọn chúng nhìn ra được rằng nước ngài loạn trong giặc ngoài, không quan tâm được đến bọn chúng, mà nếu như chúng tôi muốn giải quyết bọn chúng sẽ phải điều đình rất lâu với nước ngài. Ngài cảm thấy nhiều năm như vậy mà hắn không mò ra được đường đi bên chỗ ngài, giữ cho mình một con đường sống à?”
Bên kia điện thoại im lặng.
Nhiếp Nhiên nhân lúc ông ta còn chưa lên cơn, tiếp tục nói: “Cho nên lần bao vây tiêu trừ này trên thực tế không phải mọi người nghĩa khí giúp chúng tôi, mà là hai nước chung sức hợp tác, trả lại trật tự cho biên
giới của cả hai. Nếu như ngài vẫn khăng không chỉ làm theo thỏa thuận thì cũng được. Nhưng tôi nói rõ trước, đến khi bọn chúng tiến vào biên giới nước ngài, hơn nữa tình thế phát triển đến mức không có cách nào thu dọn, mọi người muốn xin giúp đỡ… dĩ nhiên chúng tôi là nước láng giềng nhất định sẽ giúp, nhưng hôm nay mọi người giúp chúng tôi bao nhiêu, tương lại chúng tôi cũng trợ giúp mọi người bấy nhiêu, tuyệt đối sẽ không nhiều hơn một phần nào.”
“À đúng rồi, còn có một điểm tôi cần phải nhắc nhở tư lệnh đại nhân, ngài trợ giúp chúng tôi dọn dẹp đường biên giới, kết quả không chỉ không dọn sạch mà còn để người tiến vào khu vực của mình, không biết tương lai nếu cấp trên của ngài biết chuyện này sẽ có thái độ gì đây.”