Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2490
MẮNG CẤP TRÊN? HUNG DỮ THẬT!
Ông nên lo lắng và nghi ngờ mới đúng. Dù sao ông không ở cạnh cô, không biết cô nói gì với đối phương.
Hơn nữa cô còn nóng tính, không nói hẳn hoi có thể dẫn đến tranh chấp giữa hai nước. Nhưng dù vậy, ông vẫn đưa số điện thoại cho cô, chứng tỏ ông tín nhiệm cô.
Lúc này cô thấy hơi ghen tị vi Dịch Sùng Chiêu có một người thầy tốt như vậy.
Nhiếp Nhiên đè nén cảm xúc của mình, sau đó bấm dãy số kia.
Điện thoại vang lên mấy tiếng đã có người nghe.
Cô hỏi thẳng: “Xin hỏi là tư lệnh Kevin đúng không?”
“Cô là ai?” Nghe giọng có vẻ tuổi đối phương gần với Lý Tông Dũng, nhưng nói chuyện không lưu loát lắm.
“Tôi là nữ binh Quân khu 9 của nước Z, Nhiếp Nhiên. Tiểu đoàn trưởng của chúng tôi cho tôi số của ngài.”
“Nữ binh?” Đối phương hình như hơi không vui.
“Đúng vậy. Tôi là nữ binh hợp tác với đơn vị ngài lần này, bởi vì kế hoạch có thay đổi nên tôi muốn ngài phái hai chiếc trực thăng tới đây vào sáng sớm ngày mai.”
Giọng đối phương cực kỳ mất kiên nhẫn:
“Tôi đã nói với Tiểu đoàn trưởng của các cô rồi, chuyện này không thể được. Chúng tôi chỉ trợ giúp, không hợp tác.”
“Nhưng bây giờ kế hoạch thay đổi, nếu như ngài không phát trực thăng đến, mười người này sẽ gặp nguy hiểm.”
“Bọn họ là binh lính xuất sắc nhất của đơn vị chúng tôi, không dễ chết thế đâu. Hơn nữa, kế hoạch thay đổi là do người Quân khu 9 các cô không bàn bạc cẩn thận, không liên quan tới chúng tôi. Chúng tôi chỉ trợ giúp, đã nói rõ với nhau từ lúc đàm phán rồi, chúng tôi không cung cấp những thứ khác.”
Nói xong ông ta cúp điện thoại.
“Tút tút tút…” Tiếng máy bận truyền tới khiển Nhiếp Nhiên ngẩn ra.
Đệch!
Dám cúp điện thoại của cô?!
Nhiếp Nhiên hơi tức giận.
Không chỉ là vì mình, cũng vì Dịch Sùng Chiêu.
Nếu như thái độ của nước F luôn là thế này, vậy ban đầu Dịch Sùng Chiêu đi điều đình còn bị đối phương lạnh nhạt thế nào?
Người đàn ông của cô chịu nhiều uất ức thế mà cô lại không biết?!
Vẻ mặt cô vô cùng u ám và khó coi, cô bấm điện thoại lần nữa. Sau nửa phút, người đầu kia không chịu nổi phải nghe máy.
Ông ta mất kiên nhẫn khiển trách: “Rốt cuộc cô đang làm cái gì thế, tôi nói rồi, chúng tôi…”
Nhưng ông ta còn chưa nói xong, Nhiếp Nhiên đã cướp lời.
“Tôi biết ngài không trợ giúp. Tôi cũng chỉ nói với ngài một câu cuối cùng này thôi, ngài không trợ giúp cũng chẳng sao, chúng tôi vẫn rút lui được, nhưng ngài nhớ lấy, hôm nay là ngài từ chối, sau này biên giới nước F các ngài xuất hiện bất cứ vấn đề gì, chúng tôi cũng sẽ từ chối! Đến lúc đó nội chiến cộng thêm biên giới hỗn loạn, không biết tư lệnh Kevin sẽ bận thế nào đâu!”
Cô nói liến thoắng một tràng rồi cúp điện thoại khiến mấy người bên cạnh há hốc môm.
Cái bút trong tay A Hiển rơi xuống đất, vẻ mặt đã không thể dùng hai chữ khiếp sợ để
hình dung nữa rồi.
Anh ta… không phải là đang nằm mơ chứ?
Cô đang gọi điện thoại cho cấp trên của bọn họ à?
Oh my God, bọn họ chưa từng thấy có ai dám nói như vậy với tư lệnh Kevin.
A Lực thấy cô chửi bới tư lệnh một trận thì mới hiểu được, chẳng trách… chẳng trách đội trưởng Dịch muốn anh ta để ý cô, tránh cô gây chuyện.
Cô gái này còn phản nghịch hơn cả các phần tử phản nghịch trong đơn vị của bọn ho.
Đúng là đại nghịch bất đạo!
Nếu ở trong đơn vị bọn họ, có lẽ cô sẽ bị phạt đến chết.
Nhưng Nhiếp Nhiên hoàn toàn không để ý những thứ này, bây giờ cô chỉ tập trung vào cái điện thoại. Vào giờ phút này, thứ cô cầm dường như không phải một cái điện
thoại, mà là cả thế giới.
Một giây…. hai giây… ba giây…
Đến giây thứ năm, cuối cùng điện thoại cũng rung lên, Nhiếp Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm.
Thực ra vừa rồi cô không hề có ý đó, cô chỉ muốn khích vị tư lệnh này, muốn dùng trận mắng này đổi lấy mấy phút nói chuyện điện thoại thôi.
Vị tư lệnh này mà không nghe máy thì cô hết cách, nhưng chỉ cần ông ta đồng ý nghe cô nói thì cô sẽ nắm chắc 80 đến 90% là có thể thuyết phục được ông ta.