Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2483
Y NHƯ MẸ CHỒNG
Đến chỗ không có ai, A Lực mới hỏi:
“Sao thế?”
“Anh chăm sóc cô gái kia một chút, đừng để cô ấy gây chuyện.” Dịch Sùng Chiêu nói thẳng với anh ta.
Anh rất lo lắng khi Nhiếp Nhiên ở trong đội ngũ của người khác. Dù sao đây cũng không phải là đội ngũ của Quân khu 9 bọn họ, hơn nữa tính cô không tốt lắm, ăn nói lại sắc bén, làm người ta không vui thì nguy
Lúc ấy anh đã bàn bạc với Tiểu đoàn trưởng xem có cần đổi người hoặc là chọn thêm một người đi cùng cô không. Nhưng vấn đề là chỉ có mình cô biết địa hình nơi này, đổi người không có ý nghĩa gì.
Mà thêm một người…
Nói thật, trừ Tiểu đoàn trưởng và anh ra, làm gì có ai áp chế được cô?
Hơn nữa bây giờ cô và Quân khu 9 có xích mích, có rất nhiều chuyện chưa nói rõ, còn không bằng để cô đi một mình, kẻo lại gây ra tranh chấp nội bộ.
Dịch Sùng Chiêu suy nghĩ rất nhiều, mà A
Lực rất muốn nói với anh rằng binh lính của anh đã đắc tội tất cả người của anh ta rồi. Nhưng nghĩ tới khoảng thời gian bàn bạc nhiệm vụ với mình trong điện thoại trước đó, Dịch Sùng Chiêu không ngừng dặn dò anh ta phải chăm sóc người Quân khu 9, lải nhải y như mẹ chồng, cuối cùng anh ta vẫn không nói ra.
Ai bảo kỹ thuật của mình không bằng người ta?
Ngày đó Dịch Sùng Chiêu đến đơn vị bọn họ chọn người, mình là đội trưởng, vốn không có ở trong phạm vi lựa chọn. Kết quả anh chọn trúng mình, hơn nữa lãnh đạo còn đồng ý.
Anh ta làm đội trưởng rất nhiều năm, trừ lãnh đạo trực tiếp ra, chưa bao giờ nghe lệnh của người khác. Vì vậy anh ta còn lén đi tìm lãnh đạo muốn đổi người, kết quả bị
Dịch Sùng Chiêu phát hiện, gọi đến phòng huấn luyện điên cuồng so tài một trận, cuối cùng anh ta thua.
Quy củ ở chỗ bọn họ là ai thắng nghe người đó. Cho nên bây giờ anh ta chỉ có thể nghe người này.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ chú ý.”
“Còn nữa, cô ấy làm việc khác người, anh đừng có để cô ấy tự tiện làm gì đó.” Dịch
Sùng Chiêu lại nói.
“Tôi biết rồi.”
“Cô ấy rất giỏi ăn nói, anh đừng dễ dàng mắc lừa.”
“Ừ.”
Dịch Sùng Chiều dặn dò càng lúc càng nhiều, A Lực trả lời càng lúc càng ngắn gọn.
“Cô ấy…”
Cuối cùng A Lực không chịu được nữa cắt ngang lời dặn dò của Dịch Sùng Chiêu:
“Nếu anh thật sự không yên tâm, có thể đổi người cho tôi.”
Người này đúng là lắm điều. Chỉ là một nhiệm vụ mà thôi, dặn đi dặn lại không ai chịu nổi.
“… Anh tự bảo trọng.” Điện thoại im lặng nửa giây rồi nghe thấy Dịch Sùng Chiêu nói một câu như vậy, khiến A Lực không biết phải trả lời như thế nào.
Cái gì gọi là tự bảo trọng?
Liên quan gì đến mình?
A Lực hoàn toàn không hiểu ý anh: “Anh có ý gì?” ?
“Anh tiếp xúc với cô ấy nhiều sẽ hiểu thôi.”
Dịch Sùng Chiêu nói rất uyển chuyển khiến
A Lực càng hoang mang. Anh ta chưa hỏi kỹ thì Dịch Sùng Chiêu đã nói sang chuyện kế hoạch.
“Các anh đã chuẩn bị xong người ở biên giới chưa? Mặc dù có thể không dùng tới kế hoạch B, nhưng cũng không thể thả lỏng được.”
A Lực nói: “Đã chuẩn bị xong hết rồi, không xảy ra vấn đề gì đâu, bọn chúng sẽ không qua được, tất cả cửa ải đều có người của chúng tôi rồi.”
“Vậy thì tốt.”