Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2482
ĐƯỜNG AI NẤY ĐI
A Lực lập tức nói: “Xin lỗi, lúc nào bọn họ nói chuyện cũng thẳng thừng như vậy, nhưng không có ý gì đâu, mong cô đừng hiểu nhầm.”
Nhiếp Nhiên bước vào, cười nhạt: “Không sao, tôi không để ý. Vừa rồi tôi cũng chỉ tò mò muốn hỏi tại sao tôi không thể nằm vùng mà thôi, cũng không có ý gì khác.”
Cô trả lời lại, nhưng đám người kia lại cho rằng cô đang cố ý nhắm vào câu xin lỗi vừa rồi của A Lực. Ý châm chọc rõ ràng, đâu có không để ý như cô nói.
A Hiển thấy sắc mặt A Lực thoáng lúng túng, lại nhìn cô gái cười thản nhiên trước mặt này thì bật cười.
Thú vị, cô gái này đúng là thú vị thật!
Anh ta còn chưa cất lời, người bên cạnh đã khinh thường hừ một tiếng: “Cô không để ý, tôi để ý! Tôi còn tưởng Quân khu 9 chọn một nữ binh vô cùng xuất sắc chứ, ai dè chỉ là một người chỉ đường.”
Anh ta nói mà chẳng thèm khách khí. Một phần là bởi vì vừa rồi bị nghe trộm không vẻ vang gì, còn có một phần là nghe ra cô gái này không nể mặt A Lực.
“Ngộ nhỡ đến lúc đó cô gây ra chuyện gì, không phải chúng tôi sẽ bị cô ngáng chân à?”
Anh ta vừa nói xong, A Lực đã hơi biến sắc mắng: “A Cảnh!”
A Cảnh?
Đúng là ngay thẳng thật. Người cũng như tên.
(*) A Cảnh: BajEk, ngay thẳng là kh.
Nhiếp Nhiên thu lại nụ cười: “Tôi sẽ không ngáng chân các anh đâu. Chúng ta không
phải là chiến hữu, nếu tôi thật sự xảy ra chuyện, các anh không cần phải quan tâm đến tôi.”
Mấy người đồng loạt quay sang nhìn cô.
A Hiển nở nụ cười sâu xa.
Phách lối thật đấy!
Không ngờ cô còn nói ra câu phách lối hơn.
“Dĩ nhiên, các anh xảy ra chuyện, tôi cũng sẽ không quan tâm.”
Nhiếp Nhiên vừa nói xong, đám nam binh trong phòng đều cau mày lại.
Cô gái này đúng là ngông cuồng quá rồi.
Ý câu này là cô đặt bản thân ngang bằng với mười người bọn họ.
A Hiển không ngờ Quân khu 9 lại có nữ binh thế này. Nữ binh chỗ họ mà khó chịu với nam binh nào sẽ gọi nam binh đó ra một chọi một, ai thắng thì người đó cười.
Nhưng cô gái trước mặt này không ra tay, chỉ dùng miệng đã làm cho bọn họ này tức giận cau mày. Hơn nữa lời cô nói cũng không bới ra được điểm sai nào.
Anh ta vừa cười vừa đi đến bên cạnh
Nhiếp Nhiên: “Đừng mà em gái, cô phải quan tâm đến tôi, tôi bị mù đường, nếu không ai để ý, có thể tôi lao vào ngộ thương mọi người đấy.”
Đám người kia cạn lời. Ai cũng quay đi, không muốn nhận là quen biết anh ta.
“Cô không cần để ý đến anh ta, chúng ta là một đội ngũ, chúng tôi sẽ không mặc kệ cô.” A Lực nói với Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiến cong môi, vừa định lên tiếng thì cái điện thoại trong tay rung lên. Cô nhìn màn hình, gật đầu xin lỗi A Lực rồi bấm nút nghe, đi ra ngoài. Vừa mới bắt máy, tiếng Dịch Sùng Chiêu đã truyền đến.
“Tiểu đoàn trưởng nói em đến rồi.” Bên kia rất yên tĩnh, không có tiếng đạn ầm ĩ như
Nhiếp Nhiên dự liệu, có lẽ là mới kết thúc
chiến đấu.
Nhiếp Nhiên đi ra ngoài mới trả lời: “Đúng, em đã gặp mấy người kia rồi, đang… nói chuyện.”
Hai chữ cuối cùng kia mang ý sâu xa, với sự hiểu biết của Dịch Sùng Chiều về cô, chắc chắn không thể là nói chuyện đơn giản như vậy, anh vội vàng nói với cô: “Lần hành động này do A Lực làm chủ, em nhất định phải nghe anh ta, A Lực có biết được đại khái về tình hình của em nên em đừng tự tiện làm gì.”
Nhiếp Nhiên bĩu môi: “Yên tâm, em chỉ là một người chỉ đường, có thể làm gì chứ?”
Cho dù làm chủ, người ta cũng chưa chắc đã nghe cô. Cô cần gì phải đau đầu suy nghĩ.
Dịch Sùng Chiêu nghe thấy thế, cảm thấy không hiểu gì cả. Nghĩ đi nghĩ lại, anh vẫn thấy không yên tâm: “Đưa điện thoại cho anh ta, anh có chuyện nói với anh ta.”
Nhiếp Nhiên ừ một tiếng, vòng lại.
Cô đi tới trước mặt A Lực trong ánh mắt của mọi người, đưa điện thoại qua: “Đội trưởng Dịch muốn nói chuyện với anh.”
A Lực không hỏi nhiều, cầm lấy điện thoại đi ra ngoài.