Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2484
CÔ GÁI NÀY BIẾT MA PHÁP?
Hai người lại trò chuyện mấy câu đơn giản rồi tắt máy. A Lực trở về, vừa vào cửa đã thấy Nhiếp Nhiên tìm một góc, phá mấy cái ghế, bao gồm cả cái của anh ta vừa ngồi thành củi, chất thành một đống đốt lửa, cởi áo khoác của mình ra hong.
Không biết tại sao anh ta lại hiểu được câu bảo trọng kia có ý gì. Cô gái này không phải là… binh lính cứng đầu trong truyền thuyết chứ?
Lúc anh ta nhìn Nhiếp Nhiên thì thấy A Hiển kiếm chuyện để nói với cô.
“Woa! Da cô đẹp quá, hoàn toàn khác với con gái chỗ chúng tôi.”
“Hình như cô không có cơ bắp nhỉ?”
“Nhưng trên cánh tay cô có mấy vết thương, là vết dao à?”
Bởi vì Nhiếp Nhiên cởi áo khoác ra, chỉ mặc một cái áo phông rằn ri nên hai cánh tay như ngó sen lộ ra ngoài, bị anh ta nhìn thấy.
Vì vậy anh ta không ngừng hô lên.
“Haiz… thật đáng tiếc, vết sẹo này phá hỏng mất cái đẹp rồi.”
“Lúc ấy nhất định cô đau lắm nhỉ, lâu thế rồi mà vẫn còn sẹo.”
“Không phải chỗ cô có câu thương hoa tiếc ngọc à? Cho nên người làm cô bị thương thật là đáng ghét!”
Thực ra những vết sẹo trên cánh tay Nhiếp
Nhiên đã mờ đi nhiều rồi. Nhưng người này chuyện bé xé ra to kêu lên giống như anh ta mới là người bị thương vậy, khiến
các chiến hữu bên cạnh đều không muốn quan tâm đến anh ta.
Thật sự chưa gặp chiến hữu nào mất mặt thế này.
Đặc biệt là từ đầu tới cuối người ta đều không phản ứng mà anh ta vẫn có thể nói vui vẻ như vậy.
A Lực lười quan tâm, chuyển một cái hòm gỗ vừa dày vừa nặng làm ghế, ngồi xuống nghiên cứu đường đi buổi tối.
Tất cả mọi người ai làm việc nấy, không quấy rầy nhau.
A Hiển lải nhải một lúc lâu, Nhiếp Nhiên đột nhiên quay sang cười hỏi: “Anh nghiên cứu phân tích tôi xong chưa?”
A Hiển khựng lại. Ngay cả những người đang làm việc của mình cũng đồng loạt nhìn về phía bọn họ.
“Thật ra anh không cần phải lãng phí thời gian với tôi, anh đi hỏi đội trưởng của anh đi, anh ta có thể trả lời mọi câu hỏi liên quan đến tôi.”
Nhiếp Nhiên nói xong đứng lên mặc quần áo đã hong khô vào.
Tướng mạo người đàn ông này không tệ, mắt xanh sâu thẳm, mũi cao, dáng người cao lớn, hơn nữa miệng lưỡi còn láu lỉnh, cười cũng rực rỡ, nếu muốn tán gái chỉ là chuyện trong phút chốc. Nhưng Nhiếp Nhiên lại không nằm trong số đó.
Người này ngoài mặt là đang đau lòng vì cô, thực ra là đang nhìn những vết thương trên người cô. Mỗi vết thương của cô đều đại diện cho kinh nghiệm và năng lực của cô. Càng nhiều vết thương chứng tỏ kinh nghiệm của cô càng lớn. Bọn họ có thể tiếp nhận cô vì ít nhất cô không tới ngáng chân bọn họ.
Người đàn ông này thông minh hơn A Cảnh kia rất nhiều. Có điều kỹ năng diễn xuất này… hơi khoa trương và giả tạo.
Bị Nhiếp Nhiên nhìn thấu, đáy mắt anh ta lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng lại nhanh chóng khôi phục lại, cười rực rỡ nói: “Cô nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ đang đau lòng vì cô thôi. Cô gái xinh đẹp như cô nên được yêu thương mới đúng.”
Nhiếp Nhiên không phản bác anh ta, chỉ nói: “Yên tâm, cho dù cần người thương cũng không phải là anh. Tôi không có hứng với anh.”
Anh ta che ngực mình, bày ra bộ dạng đau lòng: “Cô nói thế làm tôi đau lòng quá, tim cũng đau đây này.”
Nhiếp Nhiên nhếch mép đi vòng qua anh ta, đến chỗ đội trưởng A Lực của của bọn họ.
“Sáng sớm hôm nay tôi mới từ bên kia về, không rõ kế hoạch chi tiết, có thể phiền anh nói cho tôi không?”
A Lực đang lau dao, nghe vậy hơi khựng lại: “Sáng sớm hôm nay cô mới về?”
Nhiếp Nhiên gật đầu: “Đúng.”
A Hiển không quan tâm đến việc diễn xuất nữa, chạy thẳng đến trước mặt cô, quan sát từ trên xuống dưới, kinh ngạc nói: “Cô chạy khỏi hang ổ của người ta mà không bị thương gì hả?”
“Có vấn đề gì à?” Nhiếp Nhiên không hiểu tại sao anh ta lại kinh ngạc như vậy.
Nhưng anh ta vẫn khiếp sợ, cảm thán: “Oh my God, đây là lần đầu tiên tôi thấy một người nằm vùng có thể còn nguyên vẹn, không bị thương chạy ra ngoài thế này.”
Cô gái này tinh thông ma pháp à? Làm mình biến mất, sau đó đến chỗ an toàn lại biến ra?
Nếu không anh ta thật sự không tưởng tượng nổi cô bình an ra khỏi đó thế nào.