Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2481
C C òn hơn nửa tiếng nữa mà cô đang ướt hết người cộng thêm ngoài trời lạnh giá, cô không cần phải khiến mình chịu khổ vào lúc không huấn luyện hay làm nhiệm vụ nên vòng trở lại. Ai ngờ mới đi tới cửa đã nghe thấy tiếng một người đàn ông vang lên trong phòng: “Đội trưởng Dịch phái một cô gái đến thật à, liệu có được không?” “Là binh lính Quân khu 9, chắc sẽ không kém.” Một người khác nói.
“Nhưng mà… nhìn cô ấy không cường tráng chút nào, trông gầy yếu quá, tôi sợ mình không cẩn thận sẽ làm cô ấy gãy tay mất.” “Đúng thế, nhìn cô ấy quá yếu ớt, tôi nghi ngờ cô ấy còn chưa được 18 tuổi nữa.” “Tôi chẳng có chút hy vọng nào với cô ấy cả.” Làm gãy tay cô?
Gầy yếu?
Nhiếp Nhiên cúi đầu nhìn cơ thể mình.
Được rồi, so với đám đàn ông thân hình cao lớn, vai u thịt bắp kia, đúng là cô hơi nhỏ nhắn, nhưng không đến nỗi bị đối phương dễ dàng làm gãy tay chứ?
Lúc cô đang xoắn xuýt nghĩ xem họ có làm gãy tay mình được không thì người đàn ông tên A Lực kia trầm giọng nói: “Các cậu đừng coi thường người ta, nếu đã là người Quân khu 9 thì thế nào cũng là một binh lính xuất sắc.” “Chúng tôi biết chứ. Nhưng cứ thấy phái một nữ binh đi làm nhiệm vụ là thấy hơi coi thường nó. Thật không hiểu tại sao bọn họ lại phái cô ấy đến đây.” Người đàn ông kia hậm hực nói.
“Thật ra phụ nữ cũng tốt mà, chúng ta toàn đàn ông, có thêm một cô gái tâm trạng sẽ tốt hơn nhiều. Hơn nữa cô ấy cũng rất đẹp.” Nghe giọng và cách nói chuyện thì có vẻ là A Hiển vừa đưa khăn cho cô.
Quả nhiên: “Cậu chỉ biết đến sắc đẹp thôi!
A Hiển, tôi thấy thế nào sau này cậu cũng chết vì phụ nữ!” “Cũng được mà. Có câu gì mà chết dưới hoa mẫu đơn, cái gì làm quỷ cũng… hạ lưu ấy?” “Là phong lưu.” A Lực nói với bọn họ: “Bởi vì cô ấy là người nằm vùng.” “Nằm vùng?” Giọng mọi người hơi kinh ngạc.
“Đúng, đội trưởng Dịch nói với tôi cô ấy mới nằm vùng về, vô cùng quen thuộc địa hình khu đó, cho nên chúng ta cần cô ấy dẫn đường.” Lời A Lực rơi vào tai Nhiếp Nhiên không sót một chữ.
Cô biết ngay anh đã ngấm ngầm làm rất nhiều chuyện vì cô mà.
“Không phải chứ A Lực, cô ấy nằm vùng?” Người đàn ông kia có vẻ không tin.
A Lực vừa định gật đầu đã nghe thấy một giọng nói lạnh lùng truyền từ cửa đến:
“Sao, tôi nằm vùng có vấn đề gì à?”.
Nhiếp Nhiên tựa vào khung cửa, khoanh hai tay trước ngực nhìn chằm chằm một người đàn ông trong đó. Mặc dù vừa rồi cô ngoài cửa không thấy người, nhưng dựa vào vẻ mặt của mọi người cũng có thể phân biệt ra người nói chuyện kia là ai.
Người đàn ông hừ một tiếng: “Thế mà đứng nghe trộm, không quang minh lỗi lạc gì cả.” “Anh nói to như vậy, tôi còn cần nghe trộm à?” Ý là cô đã nghe rõ từng lời bọn họ nói.
Trong nháy mắt, sắc mặt mọi người đều trở nên kỳ quái.
Nguồn : we btruy en onlin e.com