Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2480
N Cô theo người kia xuống xe, không vì trời mưa mà vội vã bước nhanh vào trong mà đứng ở đó đợi. Bởi vì cô biết ở trong hoàn cảnh xa lạ này, bọn họ đã chuẩn bị đủ thứ.
Nếu như mình tự tiện xông vào, rất có thể sẽ bị ngộ thương.
Người đàn ông cố ý xuống xe chậm hơn, thấy Nhiếp Nhiên đội mưa đứng chờ mình, càng nhìn cô với con mắt khác.
Thế mà không trúng chiêu!
Lợi hại!
Vừa có giác quan nhạy bén, vừa bình tĩnh.
Xem ra không thể coi thường cô gái này.
Nhưng mà họ phải lãng phí mấy cơ quan kia rồi. Những cơ quan đó được cố ý chuẩn bị cho người mới này. Thật đáng tiếc.
“Đi thôi.” Anh ta dẫn cô vào trong nhà kho.
Cốc cốc cốc, ba tiếng gõ cửa theo tiết tấu vang lên. Trong nhà truyền đến tiếng bước chân, cửa được mở ra.
“Ồ! Là một em gái nhỏ.” Người đàn ông cười híp mắt chào hỏi Nhiếp Nhiên: “Chào cô, tôi tên A Hiển, cứ gọi tôi anh Hiển là được rồi.” Nhìn tưởng anh ta hòa nhã dễ gần, nhưng Nhiếp Nhiên không hề bỏ lỡ ánh mắt nghiên cứu của anh ta.
“Nhiếp Nhiên.” Cô tự giới thiệu, đồng thời nhìn sơ qua người trong phòng.
Đúng mười người, không hơn không kém.
Hơn nữa tất cả đều là đàn ông.
“Nào, vào đi.” A Hiển lui về phía sau mấy bước cho cô bước vào, sau đó lại gọi một người đàn ông đi lấy cho cô cái khăn khô:
“Cô lau đi, đừng để bị cảm.” Vừa nãy Nhiếp Nhiên đứng ngoài trời chỉ mười mấy giây nhưng quần áo đã ướt hết, tóc dán vào mặt, nước mưa không ngừng chảy xuống, trông vô cùng nhếch nhác.
Nhưng dù thế cô vẫn tránh cái tay kia, nói với anh ta: “Không cần đâu, cảm ơn.” A Hiển thấy cô lạnh nhạt thì nhướng mày lên, thu tay lại.
“Được rồi, tôi không bao giờ miễn cưỡng người khác.” Nhiếp Nhiên như một người ngoài xâm nhập vào đây, bị tất cả mọi người quan sát nghiên cứu. Bọn họ đều nghi ngờ cô gái nhỏ bé trước mặt này có năng lực để cùng hành động với mình không.
“Ai là A Lực?” Cô không để ý tới ánh mắt của đám người này, hỏi.
“Tôi.” Nhiếp Nhiên thấy một người đàn ông mang vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng, mặc quần áo huấn luyện của đất nước bọn họ. Cô cảm thấy anh ta rất giống Vu Thừa Chinh và Quý Chính Hổ.
“Chào anh, tôi là Nhiếp Nhiên, binh lính Quân khu 9.” Nhiếp Nhiên đi tới trước mặt anh ta, tự giới thiệu.
Người kia gật đầu, cũng đứng lên, nhưng khiến cô bất ngờ là anh ta lại chủ động giơ tay ra: “Chào cô, tôi là A Lực, binh lính nước F, là người phụ trách chính của lần hành động này.” Thái độ tốt hơn những người kia nhiều.
Đây là thái độ nghiêm chỉnh và tiếp nhận cô.
Nhiếp Nhiên khẽ cau mày lại.
Các binh lính cấp dưới ở đây đều xa cách với cô, nhưng vị đội trưởng này lại không nghi ngờ một câu đã tiếp nhận. Xem ra Dịch Sùng Chiêu đã cố gắng rất nhiều, nếu không người này không thể nhanh chóng đồng ý cho cô tham gia vào.
Dịch Sùng Chiêu…
Anh đúng là… đồ trong ngoài bất nhất!
Rõ ràng đã làm xong tất cả rồi còn có thái độ đó với mình.
Đợi chuyện này kết thúc, cô phải cho anh một trận mới được!
Cô nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, giơ tay ra bắt tay anh ta. Một cái bắt tay đơn giản cũng đã thể hiện thái độ của Nhiếp Nhiên.
Đám người kia thấy lãnh đạo nhà mình đã tiếp nhận cô rồi, đương nhiên cũng không nói thêm gì nữa. Bầu không khí hòa hoãn dần.
Dễ thấy đám người này đã ở đây được một khoảng thời gian, không có ai nói chuyện liên quan tới nhiệm vụ hành động buổi tối mà ai ngồi chỗ nấy, có người ngẩn ra, có người lau súng, nhìn rất lười biếng.
“Ở đây có thể gọi điện thoại không? Tôi cần báo cáo với cấp trên.” Nhiếp Nhiên hỏi A Lực.
“Có thể.” Có được câu trả lời của anh ta, Nhiếp Nhiên đi ra ngoài, báo cáo với Lý Tông Dũng trước.
“Tôi đến nơi rồi, đã gặp người nước F.” Điện thoại vừa kết nối, cô đã nói thẳng.
Lý Tông Dũng trầm ngâm: “Được, buổi tối phải trông cậy vào cô.” “Yên tâm, nhất định không khiến ngài thất vọng.” Nhiếp Nhiên đứng dưới mái hiên, nhìn mưa không ngừng rơi.
Lý Tông Dũng nghe thấy giọng nói kiêu ngạo này, bật cười mắng một câu, sau đó lại dặn dò cẩn thận: “Qua khoảng nửa tiếng nữa có lẽ nó sẽ liên lạc với cô, mấy người này rất quen thuộc với nó, nó có thể giúp được cô.” “… Tôi biết rồi.”