Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2479
LIÊN LẠC GẶP GỠ
Mưa lớn cả đêm, cuối cùng đến sáng trời cũng tạnh được một lúc.
Nhưng đến khi Nhiếp Nhiên chuẩn bị gặp binh lính nước F thì lại mưa như trút nước.
Nhiếp Nhiên nhìn sắc trời, không biết có phải bây giờ đám người Dịch Sùng Chiêu đang đội mưa bao vây tiêu trừ địa bàn của Mạc Thừa không.
Hiện nay Mạc Thừa có địa bàn lớn nhất ở biên giới, mà nhiều chỗ có địa hình không dễ tấn công.
Khi đó vì lấy được tín nhiệm của Mạc
Thừa, cô không dám bố trí người ở đó, cho nên nếu Dịch Sùng Chiêu muốn tấn công mấy chỗ đó chắc sẽ mất thời gian.
Nhiếp Nhiên nhìn mưa rào rào ngoài cửa sổ, suy nghĩ bay xa.
Đường núi trơn trượt gập ghềnh nên Nhiếp
Nhiên đi rất cẩn thận. Cô theo bản đồ Dịch
Sùng Chiêu đưa cho đi gặp những binh lính của quốc gia khác.
Nước mưa không ngừng đập vào kính chắn gió. Cần gạt nước vừa quét qua, một đợt mới lại ập đến. Mưa lớn đến mức làm cô có ảo giác như đang đắm mình trong bức màn nước.
Trên đường núi không có xe cộ qua lại, có lẽ do mưa quá lớn, không ai dám đi đường này nên Nhiếp Nhiên lái rất ổn định.
Mưa to như thác đổ, chiếc xe của cô trên đường không bóng người nhìn vô cùng cô đơn.
Chạy khoảng gần bốn tiếng, cuối cùng cô cũng lái vào khu vực biên giới nước F.
Cả quãng đường cô luôn lo lắng sẽ gặp phải người của Mạc Thừa, nhưng may mà an
toàn tránh được, cũng không xảy ra mâu thuẫn gì.
Mưa vẫn đang không ngừng rơi. Nhiếp
Nhiên lái xe hơn một tiếng nữa mới đến một chỗ được đánh dấu trên bản đồ.
Biên giới nước F có nhiều đường núi gập ghềnh rất khó đi, nếu như là người bình thường chắc sẽ nôn ói vật vã. Hơn nữa bây giờ trời còn mưa, đường càng thêm tệ hại.
May mà cô ở trong quân đội, thể lực không bằng những người xuất sắc kia nhưng vẫn tốt hơn người bình thường rất nhiều, cho nên cũng coi là miễn cưỡng chịu được.
Trong màn mưa lớn, cô dừng xe, tắt máy, lấy đồ trong túi tài liệu ra. Ở trong đó có cách liên lạc Dịch Sùng Chiêu viết cặn kẽ cho cô. Cô lấy cái điện thoại đã chuẩn bị ra, gọi đến số ghi trên tờ giấy. Điện thoại vừa kết nối, một giọng nói mạnh mẽ đã truyền đến: “A lô.”
“Xin hỏi là A Lực đúng không?”
“Là tôi.”
“Tôi đã đến địa điểm chỉ định rồi.” Nhiếp
Nhiên nhìn cảnh vật ngoài cửa xe, đây là một nơi cực kỳ kín đáo.
Người bên kia nói với cô: “Cô nháy đèn lên, người của tôi nhìn thấy sẽ đến đón cô.”
Nhiếp Nhiên một tay cầm điện thoại, một tay bật đèn.
Đèn xe nhanh chóng chớp tắt hai lần, người bên kia nói: “Đã thấy cô rồi, sẽ có người đến đón ngay.”
“Được, cảm ơn anh.”
Nhiếp Nhiên ngồi đợi trong xe mấy phút thì thấy một người đội mưa đi từ xa đến.
“Tôi là người đến đón cô.” Người kia vừa đến đã kéo cửa xe ra, không nói một câu thừa thãi: “Để tôi lái xe.”
Nhiếp Nhiên không hỏi nhiều, cô tháo dây an toàn ra, di chuyển sang ghế phụ.
Người kia ngồi vào ghế lái, khởi động xe, lái về phía trước.
Đường khó đi khiến chiếc xe lắc lư.
Nhiếp Nhiên nhìn chăm chú con đường trước mặt.
Người đàn ông âm thầm quan sát nữ binh bên cạnh. Trông cô rất nhỏ nhắn, vẻ mặt lạnh lùng, nếu không phải mặc quần áo huấn luyện Quân khu 9, anh ta sẽ nghi ngờ cô là một cô gái bình thường vẫn còn đang đi học.
“Nhìn đủ chưa?”
Người kia giật mình.
Cô không nhìn anh ta mà vẫn phát giác được, đúng là nhạy bén đến đáng sợ.
Anh ta cũng thu lại chút cảm giác xem thường vừa rồi.
“Xin lỗi.”
Xe lái qua chỗ rẽ, chạy năm sáu phút nữa rồi dừng trước một cánh cửa.
“Xuống xe đi.”