Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2478
AI BẢO MÌNH KHÔNG BỎ ĐƯỢC ANH?
Cô có thể vì một người mà làm ra bất cứ chuyện điên rồ gì, thậm chí hy sinh chính mình.
Ví dụ như Lý Kiêu.
Đồng thời cô cũng có thể vì một người mà rời đi không hề lưu luyến.
Ví dụ như Cổ Lâm.
“Tôi chỉ muốn bù đắp lại chuyện mình làm sai.” Nhiếp Nhiên cúi đầu cắn bánh bao,
Lý Tông Dũng hỏi: “Vậy nó thì sao? Cô đã từng hỏi nó chưa, nó đồng ý không?”
Nhiếp Nhiên ngước mắt lên, cau mày: “Nếu như là quân đội yêu cầu, anh ấy chẳng có lý do gì mà không đồng ý đúng không?”
Lý Tông Dũng thật sự không trả lời được, oán hận nói: “Cô không muốn cố gắng vì nó một chút à?”
“Nhưng làm như vậy, Cổ Lâm…”
Lý Tông Dũng vừa nghe đến hai chữ Cổ
Lâm đã cắt ngang: “Không cân nhắc đến Cổ
Lâm thì sao? Cô có muốn cố gắng không?”
Nhiếp Nhiên gật đầu: “Muốn!”
Câu trả lời này khiến sắc mặt Lý Tông
Dũng dịu đi không ít: “Vậy là đủ rồi.”
Nhiếp Nhiên không hiểu ý ông, thấy hơi hoang mang.
Lý Tông Dũng cũng không giải thích, chỉ đưa túi tài liệu trong tay cho cô.
“Đây là bản đồ tuyến đường nó chuẩn bị cho cô cùng với chìa khóa xe, còn có một bản các kế hoạch ứng phó lúc cần thiết,
đến bên kia nhớ liên lạc với tôi.”
Nhiếp Nhiên ăn nhanh cho hết cái bánh bao, nhận lấy túi tài liệu, lấy đồ bên trong ra xem: “Yên tâm, tôi sẽ làm theo.”
“Nhớ liên lạc với nó nữa.” Nhiếp Nhiên quay sang nhìn ông, thấy ông nghiêm túc nhìn chằm chằm mình, nói: “Bây giờ hai người có quan hệ hợp tác, nhiệm vụ ở trước mặt, phải biết phân biệt nặng nhẹ, rõ chưa?”
Ông không hy vọng Nhiếp Nhiên bị đả kích vì thái độ lạnh nhạt của Dịch Sùng Chiêu mà xảy ra bất trắc trong khi chiến đấu. Lần này không phải hợp tác với người Quân khu 9 mà là với những binh lính của đất nước khác. Tuy Dịch Sùng Chiêu đã dọn đường rồi nhưng dù sao cũng không phải là chiến hữu cùng sinh sống với mình.
Chưa chắc bọn họ sẽ nhanh chóng tiếp nhận cô, cũng chưa chắc sẽ giúp cô vào thời điểm nguy hiểm nhất, tất cả đều phải dựa vào mình. Cho nên cô nhất định phải cảnh giác, không được suy nghĩ lung tung.
“Đương nhiên tôi hiểu.”
Lý Tông Dũng vẫn muốn nói tốt cho thằng ngốc kia: “Tờ giấy này nó mất hai tiếng viết ra, cô nhất định phải xem cho kỹ.”
Cô cảm thán: “Tiểu đoàn trưởng, ngài đúng là lắm chiêu trò, tôi còn nghi trước mắt tôi là Tiểu đoàn trưởng giả đấy.”
Một lúc sau, Lý Tông Dũng ném cho cô một chữ: “… Cút.”
“Rõ!” Nhiếp Nhiên cười đáp lại rồi cầm một cái bánh bao lên.
Thấy cô cầm theo cả đồ ăn, ông bật cười, lắc đầu.
Cô rời khỏi phòng, trở lại chỗ Dịch Sùng
Chiều xem kỹ đường đi một lần. Không thể không nói, chỉ hai tiếng mà vẽ ra được đường đi và các kế hoạch ứng phó thế này đúng là rất lợi hại.
Cũng đủ… làm người ta cạn lời!
Nếu anh quan tâm cô, sao còn phải giả vờ chứ?
Đây không phải là tự làm khổ mình à!
Nghĩ đến vẻ mặt lạnh lùng của anh là cô lại thở dài. Khó khăn lắm mới sống sót trở về, vậy mà anh còn cau có với mình. Đúng là thảm.
Nhiếp Nhiên nhìn bản kế hoạch, chữ nào cũng ổn định vững vàng, hoàn toàn không vì vội vã mà viết cẩu thả, dần dần sự phiền muộn trong lòng cũng tan đi.
Haiz… bỏ đi, nhường anh đi, ai bảo mình không bỏ được anh chứ?
Nhiếp Nhiên khẽ cong khóe miệng lên.
Tối nay cô phải hành động nên bây giờ nhất định phải nhanh chóng xem xong rồi lên đường, gặp những người kia, nắm rõ một loạt chuyện phải làm tiếp theo.
Bởi vì mỗi điểm, mỗi đoạn đường anh đều dùng bút đỏ đánh dấu, hơn nữa còn ghi chú rõ ràng nên Nhiếp Nhiên xem rất dễ
dàng. Chẳng mấy cô đã nắm rõ tất cả.
Xong xuôi, cô không lãng phí thời gian nữa mà thay quần áo, chuẩn bị hai khẩu súng và ba bốn băng đạn cùng với một con dao quân dụng, lái chiếc xe tối hôm qua Dịch
Sùng Chiêu tới đón mình rời khỏi nơi đóng quân.
Chiếc xe việt dã cao lớn từ từ biến mất giữa núi rừng.
Lý Tông Dũng nghe tiếng động cơ càng lúc càng xa, vẻ mặt cũng nặng nề thêm.
Lần này là trận dọn dẹp biên giới cuối cùng, hy vọng có thể thuận lợi, không có trắc trở.
Ông nhìn tầng mây u ám vừa dày vừa nặng đường chân trời qua cửa sổ, không biết tại sao cứ thấy khó chịu trong lòng.
Sao mãi mà trời không xanh chứ?
Nguồn : we btruy en onlin e.com