Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2468
LẦN TỨC GIẬN NGHIÊM TRỌNG NHẤT
Một cơn gió lạnh đột nhiên thổi qua.
Nước mưa hắt vào người và mặt Nhiếp Nhiên.
Dịch Sùng Chiêu siết chặt tay cầm vô lăng, cuối cùng vẫn không nhịn được tháo dây an toàn ra, cúi xuống đóng sầm cửa xe lại.
Nhiếp Nhiên vốn còn muốn bảo Dương Thụ về sớm một chút, kết quả bị Dịch Sùng Chiêu sập cửa, gió lạnh đập vào mặt khiến cô híp mắt lại, cũng nuốt câu nói kia xuống.
“Ghen à?” Cô ngẩng đầu lên cười xấu xa.
Nghe thấy giọng nói trêu chọc của cô, cơ thể anh cứng đờ, sau đó mới ngồi lại về chồ.
Nhiếp Nhiên cười.
Rõ ràng ghen còn giả vờ!
Cô cứ ngồi đó nhìn anh. Ánh mắt trêu ghẹo của cô khiến Dịch Sùng Chiều không chịu nôi.
Anh nắm chặt vô lăng, lạnh giọng: “Xuống xe!”
Nhiếp Nhiên cong khóe miệng lên: “Rõ ràng vừa nãy anh đóng cửa xe, bây giờ lại bắt em xuống xe.”
Dịch Sùng Chiêu: “…”
“Anh vẫn còn giận em thật à? Đừng giận nữa!” Nhiếp Nhiên thấy anh bị mình chọc tức nên bật cười, giơ hai tay ra quấn lấy cánh tay anh: “Anh xem, không phải em an toàn trở về rồi à? Hơn nữa… lúc ấy Tiểu đoàn trưởng cũng đồng ý rồi.”
Nói thật, khi nghe cô dịu dàng xin tha, anh lần này Nhiếp Nhiên không đùa nữa. Bởi vì cô biết anh tức giận thật rồi. Hơn nữa còn vô cùng tức giận.
“Em biết lỗi rồi, đừng giận nữa!” Cô ngoan ngoãn buông tay ra, thành khẩn nhận sai.
Dịch Sùng Chiều nhìn cô rất lâu: “Biết rồi?
Nếu em biết thì đã không bắn hại phát súng kia.”
Nhắc tới chuyện này, vẻ mặt Nhiếp Nhiên cũng hơi thay đổi: “Hai người kia… vẫn ổn chứ?”
“Vẫn còn ở trong bệnh viện, nhưng không còn nguy hiểm nữa.” Giọng anh rất lạnh lùng, cũng rất hờ hững, nhưng càng như vậy Nhiếp Nhiên càng không đoán ra được.
“Từ trước đến nay em không phủ nhận việc mình làm, đến lúc đó em…”
“Đến lúc đó như thế nào? Bắn mình hai phát coi như bồi thường à? À không, em còn phải trả Cổ Lâm một phát súng, tổng cộng là ba phát, đúng không?”
đã mềm lòng rồi. Nhưng Dịch Sùng Chiêu rất rõ vì biết tính nghiêm trọng của chuyện này nên cô mới làm nũng mình thế.
Anh hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cảm xúc, lý trí nói với mình đừng quan tâm đến cô, nếu không nhất định sẽ bị cô kéo đi.
Nhưng nhịn mãi nhịn mãi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà quay sang gằn giọng hỏi cô: “Em tưởng anh không giận chú ấy à?”
Trong không gian yên tĩnh, giọng anh u ám mà nặng nề.
Nhiếp Nhiên sững sờ.
Nhưng cô lại nhanh chóng cười lên, chọc vào cánh tay anh: “Này, anh không tôn sư trọng đạo gì cả, ngay cả thầy mình cũng dám giận.”
Cô muốn điều chỉnh bầu không khí, ai ngờ bị một câu nói của anh làm hỏng.
“Anh như vậy là vì ai?”
Từ đầu đến cuối anh đều nhìn vào mặt
Nhiếp Nhiên, dưới ánh đèn mờ càng thêm uy nghiêm.
Dịch Sùng Chiêu đang trách cô.
Anh luôn dùng lý trí khắc chế cảm xúc, nhưng về tình cảm thì không thể nào đè nén được sự lo lắng, căng thẳng và tức giận suốt nửa tháng qua, cho nên lời nói ra rất nặng nề.
Nhiếp Nhiên cũng biết lần này mình sai quá sai rồi, cô nhẹ giọng muốn hóa giải cảm xúc của anh: “Vậy em biết làm sao được, lúc đó em đã gặp Mạc Thừa rồi, anh bảo em bỏ dở giữa chừng là chuyện không thể được.”
“Cho nên em nổ súng?”
Nhiếp Nhiên cố gắng để anh hiểu được tình huống của mình lúc đó: “Em không làm giống thật, sao Mạc Thừa tin được?”
Những câu này lại khiến vẻ mặt Dịch Sùng
Chiều thay đổi: “Ai bảo em làm như thật, ai
bắt em làm như thật! Em có biết em làm giống thật và thật không có gì khác nhau không! Đám người kia không phải anh, bọn họ không biết em lúc nào là thật, lúc nào là giả cả! Lúc bọn họ chính mắt nhìn thấy em nổ súng bắn gục chiến hữu, bọn họ sẽ đánh trả! Em muốn bị bắn thành tổ ong vò vẽ à?!”
Nhiếp Nhiên giãn chân mày ra, lúc này mới hiểu hóa ra anh lo lắng nhất chuyện này.
Cô luôn cho là anh giận vì hai phát súng kia của mình.
“Có Mạc Thừa ở đó, hắn sẽ không để em bị bắn đâu.”
Những câu này không hề khiến Dịch Sùng
Chiều hòa hoãn lại, sắc mặt anh còn khó coi hơn: “Em cảm thấy hắn đáng tin à?!
Ngộ nhỡ hắn mặc kệ thì sao? Một khi hắn không quan tâm, em có biết em sẽ phải đối mặt với cái gì không?! Em tưởng đạn của Quân khu 9 làm bằng bột mì à?!” ?