Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2469
EM RẤT NHỚ ANH!
Nhiếp Nhiên ngẩn ra.
Cô rất muốn nói mình nắm chắc 90% Mạc Thừa sẽ không mặc kệ cô. Ngay từ đầu hắn đã không che giấu hứng thú đối với cô rồi. Nhưng cô không dám nói.
Cô sợ còn chưa dỗ cho Dịch Sùng Chiêu hết giận đã làm anh ghen. Đến lúc đó người xui xẻo vẫn là cô.
Nhiếp Nhiên nuốt lại câu kia, cố gắng xoa dịu anh: “Được rồi, em biết lỗi rồi, ai bảo
Cửu Miêu chết chứ, chuyện này quá bất ngờ, em cũng chỉ có thể dùng cách này cứu vãn thôi.”
Dịch Sùng Chiều lạnh lùng nhìn cô: “Em không phải cứu vãn, mà là ôm lòng chuộc tội.”
Nhiếp Nhiên nghẹn họng.
“Quả nhiên, em không hề nghĩ đến anh.”
Thấy vẻ mặt cô, anh mím môi, thất vọng và tự giễu đẩy cửa xe ra.
Nhiếp Nhiên cảm thấy lần này anh không chỉ đơn giản là tức giận. Cô giữ lấy áo anh:
“Không phải thế! Em có nghĩ đến anh, khoảng thời gian này em đều dựa vào suy nghĩ muốn trở về gặp anh mới chống đỡ được.” Dừng lại nửa giây, cô lại nói: “Em rất nhớ anh, Dịch Sùng Chiêu.”
Trong nháy mắt đó, cơ thể anh khựng lại, siết chặt tay cầm nắm cửa.
Một lúc sau, anh nghiến răng nhìn bóng Nhiếp Nhiên trên cửa kính, hỏi: “Nếu khó khăn như vậy, tại sao lúc ấy em lại đi dứt khoát thế?”
“Em…”
Nhiếp Nhiên còn chưa nói hết, đã thấy anh quay phắt lại, cầm cổ tay cô, khí thế bức người nói: “Nếu em từng nghĩ đến anh thì sẽ không đi dứt khoát như vậy, cũng không thể từ chối anh dứt khoát đến thế!”
Điều anh không thể chấp nhận nhất là Nhiếp Nhiên lựa chọn rời xa mình hai lần.
Trước kia anh không thể làm chỗ dựa cho cô, cho nên cô chỉ có thể dựa vào mình.
Sau đó anh liều mạng muốn trở lại chính là vì hy vọng lúc cô có chuyện gì, mình có thể ở bên cạnh cô, có thể giúp đỡ cô, có thể nghĩ cách cho cô, có thể bảo vệ cô!
Nhưng kết quả thì sao, cuối cùng cô vẫn rời đi, bỏ anh lại. Thậm chí còn liên hiệp với Tiểu đoàn trưởng cùng giấu anh!
Không chỉ thế, bây giờ còn nói với anh cô làm tất cả là vì nhiệm vụ.
Nhiệm vụ chó má!
Tại sao ai cũng muốn anh dùng lý trí để phân tích tầm quan trọng của nhiệm vụ!
Tại sao ai cũng dùng nhiệm vụ để áp chế anh!
Tại sao ai cũng cảm thấy anh có thể luôn luôn lý trí và bình tĩnh!
Càng nghĩ, anh càng siết chặt tay, sức mạnh gần như muốn bóp nát tay cô, đủ để chứng minh lúc này anh tức giận thế nào.
Cái đèn nhỏ trong xe trong lúc lôi kéo vô tình bị bấm tắt mất, xe tối đen, chỉ có ánh đèn mờ mờ ngoài cửa xe hắt vào. Nước mưa vẫn rơi tí tách lên mui xe.
Trong không gian chật chội, hai người nhìn nhau, không ai nhường ai.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Mấy phút sau, Dịch Sùng Chiêu không muốn tiếp tục dây dưa với cô nữa. Lúc anh đang chuẩn bị buông tay, lại nghe thấy cô ôn hòa lên tiếng:
“Anh biết tại sao Lý Kiêu lại bị thương không? Thực ra là vì em.”
“Nếu như trước đây em không nói với cô ấy Cửu Miêu là gian tế, cần cô ấy canh chừng giúp khi em rời khỏi đơn vị thì cô ấy đã không theo dõi, cũng càng không thể bị trúng phát súng này. Lẽ ra phải là em chịu viên đạn đó, nhưng cô ấy lại gánh thay em.”
“Lúc cô ấy ngã xuống trước mặt em, vẫn cố gắng bảo em đi mau đi, cảm xúc của em khi ấy…”
“Không phải em chưa từng nghĩ đến anh, em nghĩ rồi. Em nghĩ đến Cổ Lâm, nghĩ đến
Lý Kiêu, còn nghĩ đến anh, em đã nghĩ rất nhiều rất nhiều…”
“Em nghĩ Cửu Miêu bại lộ rồi, có lẽ chuyện này sẽ phải dừng lại, bao nhiêu năm tâm huyết của anh có lẽ sẽ uổng phí hết. Em nghĩ Lý Kiêu không thể nhận oan phát súng kia, em muốn đòi lại cho cô ấy. Em nghĩ Cổ Lâm hy vọng em đi, vậy em… sẽ nhân chuyện này rời đi, tạm thời hòa hoãn một chút.”
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh. Mắt cô long lanh, đuôi mắt hơi đỏ, giọng cũng run rẩy.
Trái tim Dịch Sùng Chiêu đau đớn, nhưng càng tức giận hơn. Anh nắm chặt cổ tay Nhiếp Nhiên, kéo cô đến trước mặt mình:
“Nhưng anh không muốn! Anh không ngại dùng mười năm nữa để đánh bại Trì Tranh Bắc, anh muốn em bình an, bình an em biết không! Lý Kiêu bị thương, chẳng lẽ anh không thể đòi lại giúp em à?! Cổ Lâm tức giận, chẳng lẽ cứ phải dùng cách rời đi mới có thể giải quyết sao? Cô ấy hy vọng em đi, vậy em chưa từng nghĩ anh không muốn em đi à?! Cô ấy là cái thá gì mà đáng cho em vứt bỏ anh?!”
Nói xong lời cuối cùng, anh gần như gầm lên. Đó là một loại cảm xúc đè nén giống như con thú bị nhốt không sao phát tiết ra được.
“… Nhưng dù sao em cũng nợ cô ấy.” Nhiếp
Nhiên nhỏ giọng nói.
Dịch Sùng Chiêu khẽ cười: “Có nghĩa là em không nợ anh, cho nên đi ngang nhiên như vậy?”
… Em không có ý đó.”
“Vậy ý em là gì?”
Nhiếp Nhiên há miệng, không biết trả lời như thế nào. Bên trong xe lại khôi phục sự yên tĩnh.
Một lúc sau, Dịch Sùng Chiều buông tay cô ra, bình tĩnh nói: “Xuống xe đi, Tiểu đoàn trưởng đang đợi em.”
Nói xong anh đẩy cửa ra chủ động xuống xe.
Nhiếp Nhiên theo bản năng gọi: “Dịch Sùng Chiêu.”
Đáng tiếc cửa xe đã đóng lại. Bóng dáng anh dần dần biến mất ngoài cửa.