Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2467
BẠN TRAI? CÔ NGHIÊM TÚC CHỨ?
Bên ngoài mưa rất lớn, Nhiếp Nhiên vừa xuống xe đã ướt đẫm. Người bên kia vội vàng cầm ô đi đến bên cạnh cô, khiển trách: Em không biết trời đang mưa à? Sao lại xuống xe!”
Nhưng Nhiếp Nhiên hoàn toàn không nghe lọt, chỉ cười, mắt sáng lấp lánh hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Người kia khựng lại, giọng cũng trở nên xa cách: “Anh đến đón em.”
Lúc này Dương Thụ cũng xuống xe, vừa nhìn thấy mặt đối phương đã vội vàng hô một tiếng: “Đội trưởng Dịch!”
Dịch Sùng Chiếu nhìn anh ta, gật đầu coi như trả lời.
“Lên xe anh về thôi.” Anh nhét ô vào trong tay Nhiếp Nhiên rồi lên xe.
Nhiếp Nhiên thấy anh lạnh nhạt, biết ngay anh giận rồi, hơn nữa còn giận rất nhiều.
Cô ném chiếc xe kia lại bên đường, chui vào trong xe của Dịch Sùng Chiêu. Dương Thụ cũng nhanh chóng lên xe. Xe đổi hướng theo đường cũ trở về.
Thấy cô bị ướt, Dịch Sùng Chiêu mở tối đa lò sưởi trên xe, chẳng mấy không khí đã ấm áp.
Nước mưa hắt lên cửa làm cảnh vật bên ngoài mơ hồ. Nước mưa lớn bằng hạt đậu đập vào kính chắn gió và cửa xe.
Trong xe yên tĩnh đến nỗi khó chịu.
Vì Dương Thụ ngồi phía sau nên Nhiếp
Nhiên không tiện nói gì, chỉ thỉnh thoảng liếc người bên cạnh mấy cái. Góc mặt nghiêng của anh lạnh lùng, dưới ánh đèn,
đường nét ngũ quan rất sắc sảo. Nhiếp
Nhiên không rõ bây giờ anh thế nào, cô do dự mấy giây, cuối cùng dứt khoát từ bỏ.
Nhiệt độ trong xe rất thoải mái, quần áo của cô cũng khô nhiều rồi, cô dựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Thấy cô có vào ghế giống như đã ngủ, Dịch Sùng Chiều cau mày, cuối cùng vẫn quay đi tiếp tục lái xe.
Nhưng tốc độ xe lại nhanh lên không ít.
Hai tiếng sau, xe dừng lại, Nhiếp Nhiên mở mắt ra. Dịch Sùng Chiều lạnh nhạt nói với cô: “Xuống xe đi.”
Nhiếp Nhiên vốn muốn xuống xe, nhưng nghe thấy anh nói thế, đầu óc cô tỉnh táo lại mấy phần, quay sang hỏi: “Vẫn chưa giận xong à?”
Khóe mắt anh giật giật, nghiến răng nói: “..
Xuống xe.”
“Chưa hết giận thật hả?”
“Xuống xe.”
Nhiếp Nhiên thấy anh mím chặt môi, nhất thời quên mất Dương Thụ, giơ tay kéo áo anh, nhẹ giọng nói: “Đừng giận mà.”
Nhưng Dịch Sùng Chiêu không nao núng, vẫn nhìn phía trước, trầm giọng nói: “Tiểu đoàn trưởng đang đợi em trong phòng làm việc, xuống xe.”
Nhiếp Nhiên nhướng mày, lại giở trò vô lại ngồi vào ghế, nói: “Để ngài ấy đợi đi, dù sao bạn trai cũng không quan tâm đến em nữa, cuộc sống vô vọng rồi.”
Anh quay sang, ánh mắt rất lạnh lùng, vừa mới định nói…
Kết quả nghe thấy một giọng nói kinh ngạc cắt ngang: “Bạn trai?!”
Nhiếp Nhiên thấy anh định lên tiếng nên rất mong đợi, ai ngờ bị Dương Thụ cướp lời, cô dựng mày lên, hỏi Dương Thụ: “Có vấn đề gì à?”
“Tôi… sao tôi chưa nghe thấy cô nói bao giờ?”
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com
Nhiếp Nhiên không có tâm trạng nói chuyện với anh ta: “Lúc đó anh ở bệnh viện, dĩ nhiên không biết rồi.”
Cô lại định nói gì đó với Dịch Sùng Chiêu, nhưng người ngồi sau xe đã xuống xe, kéo mạnh cửa xe chỗ cô ra. Gió lạnh tràn vào khiến Nhiếp Nhiên bị sặc, họ mấy tiếng.
Dịch Sùng Chiều cau mày nhưng vẫn không nói gì.
Nhiếp Nhiên lên tiếng trước: “Anh không cần đợi tôi, về trước đi.”
Nói rồi cô muốn đóng cửa xe lại, nhưng
Dương Thụ lại nắm chặt cửa không buông ra.
Anh ta cố chấp hỏi: “Cô nghiêm túc à?”
Nhiếp Nhiên hơi ngẩn ra, sau đó mới hiểu.
Không phải là cô không biết tình cảm của
Dương Thụ đối với mình. Nhưng cũng không phải cô chưa từng thể hiện thái độ.
Cho nên cô không hề cảm thấy áy náy, nghiệm mặt khẳng định với anh ta: “Dĩ
nhiên.”
Hình như bị đả kích, cơ thể Dương Thụ hơi lảo đảo. Mưa lạnh mùa đông giống như có thể thấm vào xương tủy, nhưng có lạnh thế nào cũng không bằng trái tim anh ta lúc này.
Nhiếp Nhiên thấy sắc mặt anh ta tái nhợt, nước mưa chảy trừ trên tóc xuống mặt, ánh sáng phía xa chiếu tới chỉ soi sáng được một phần góc mặt anh ta, vẻ mặt anh ta bị thương nhưng lại không phục.
Giống như một đứa trẻ rõ ràng đã thua rồi nhưng không chịu thừa nhận.