Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2466
GẶP NHAU GIỮA ĐƯỜNG
“Ngài ấy vốn không đồng ý với kế hoạch này, là tôi kiên quyết muốn thực hiện.” Nhiếp Nhiên hít sâu một hơi, trả lời.
Dương Thụ sững sờ: “Cho nên ngài ấy mới tìm người đến bắt cô?”
“Đó không phải là bắt tôi, mà là cứu tôi.”
Nhiếp Nhiên nhìn ra xa, tiếp tục nói: “Lúc đó tôi một thân một mình bị kẹt giữa Trì Tranh Bắc và Mạc Thừa, ngài ấy không phái người lấy danh nghĩa bắt tôi đi thì không phải vở kịch này sẽ bị lộ à?”
“Hóa ra là thế…” Dương Thụ bừng tỉnh.
“Đi thôi, không còn sớm nữa, phải mau về thôi.” Nhiếp Nhiên không muốn tiếp tục
lãng phí thời gian với anh ta ở đây nữa.
Nhưng đi hai bước, cô phát hiện người phía sau không hề đi theo.
Dương Thụ nói: “Tôi không đi được.”
Nhiếp Nhiên nhíu mày, lại nghe thấy anh ta tiếp tục nói: “Cô và Tiểu đoàn trưởng diễn kịch, nhưng tôi thì không, tôi nghe lén thật, cũng lén chạy ra ngoài thật, thậm chí còn đánh hai người kia bị thương, muốn cướp cô đi. Tôi vi phạm kỷ luật nghiêm trọng.”
Hóa ra là vì điều này.
Nhiếp Nhiên giãn chân mày ra.
Cô còn chưa lên tiếng đã thấy Dương Thụ cười, không biết đang an ủi cô hay an ủi mình: “Không sao, thật ra cô ổn là được rồi. Tôi vốn cũng không để ý đến nơi đó.”
Nhiếp Nhiên thấy anh ta cười khẽ, nhưng có lẽ Dương Thụ không biết nụ cười của mình còn khó coi hơn khóc.
Đúng là tên ngốc!
“Yên tâm, tôi đã nghĩ đến chuyện này rồi, nếu không cũng sẽ không dẫn anh theo.”
Ban đầu cô không đuổi anh ta đi mà giữ ở bên cạnh chính là vì cho anh ta một cơ hội lập công chuộc tội. Nếu không anh ta mà thành lính đào ngũ, không chỉ vĩnh viễn không vào được Quân khu 9, thậm chí có thể còn bị bắt.
Mặc dù tên này làm việc lỗ mãng nhưng suy cho cùng vẫn là vì cô.
“Trong lần hành động này anh có biểu hiện không tồi, nếu Tiểu đoàn trưởng đã thả anh ra ngoài thì sẽ không đuổi anh đi thật. Những kiểu gì cũng bị phạt, đến lúc đó anh cố mà chịu đi.”
Cơ thể căng thẳng của Dương Thụ thả lỏng ra.
Nhìn đi! Biết ngay anh ta không nỡ mà!
Còn phải giả vờ không sao.
Sau khi cho anh ta một viên thuốc an thần,
Nhiếp Nhiên mất kiên nhẫn giục: “Được rồi, mau đi thôi, tôi bố trí xe rồi.”
Mặc dù Mạc Thừa thả cô, nhưng bị người khác nhìn thấy bắt về thì chưa chắc Mạc
Thừa sẽ thả cô nữa.
Nhiếp Nhiên nhìn bóng tối nặng nề sau lưng một lần cuối cùng rồi bước nhanh về phía trước, cho đến khi hoàn toàn biến mất trong đêm tối.
Bởi vì đám người kia đang ăn mừng, cộng thêm Nhiếp Nhiên đã lựa chọn xong đường đi rồi nên cả con đường không hề có trở ngại nào, họ rất thuận lợi tìm được xe, tiếng động cơ vô cùng vang dội trong khu vực trống trải này.
Hai ngọn đèn xe sáng lên, khói phụt ra, cô đạp mạnh chân ga, xe như tên rời cung lao về phía trước.
Màn đêm đen nhánh mờ mịt vô biên, tĩnh lặng không một tiếng động.
Trong xe cực kỳ yên tĩnh.
Không biết qua bao lâu, Dương Thụ đề nghị: “Tôi lái cho, cô nghỉ ngơi đi.”
“Không cần, anh không biết đường, đến lúc đó lại phiền toái hơn.”
Dương Thụ không nói gì nữa.
Dần dần, có nước mưa rơi lên trên cửa kính. Sau đó càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc. Trời lại bắt đầu mưa.
Mới có hai ba tiếng ngắn ngủi thôi lại mưa rồi. Hơn nữa hình như mưa còn đang lớn dần.
Đường núi toàn bùn đất, hễ gặp nước mưa là rất trơn. Nhiếp Nhiên cẩn thận lái xe, qua khoảng ba tiếng đã đến được đường cái. Đường núi quanh co, Nhiếp Nhiên vẫn không hề giảm tốc độ.
Đột nhiên phía trước có ánh sáng mờ mờ.
Nhiếp Nhiên theo bản năng tránh đi, định đi qua chiếc xe đó. Nhưng lúc hai xe lướt qua nhau, Nhiếp Nhiên vô tình liếc ra
ngoài, thấy người ngồi trong cái xe đối diện. Người trong chiếc xe kia lúc này cũng nghiêng đầu qua nhìn cô. Hai người thấy nhau, đồng loạt phanh gấp.
Kít! Âm thanh sắc bén chói tai vang lên.
Dương Thụ đang muốn hỏi đã thấy Nhiếp
Nhiên cởi dây an toàn ra, đẩy cửa xuống xe.
Người trên chiếc xe kia vừa nhìn thấy
Nhiếp Nhiên đẩy cửa xuống xe, cũng lập tức xuống theo.