Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2462
LÚC NÀO TÔI CŨNG CÓ THỂ GIẾT CÔ
Cô thở dài: “Đúng vậy, trước kia tôi là một người rất bình thường.”
“Thế thì cô còn nói trước kia cái gì?” Mạc Thừa lườm cô, đang trêu hắn đúng không?
Lúc này Nhiếp Nhiên mới thoát khỏi suy nghĩ của mình, nghiêng đầu cười: “Không phải trước kia, mà là kiếp trước.”
“Cô vẫn nhớ kiếp trước của mình à?” Lúc này Mạc Thừa chắc chắn cô đang đùa mình.
“Nói không chừng.” Nhiếp Nhiên chủ động vỗ vai hắn, quả quyết nói: “Tóm lại trên người anh có bóng dáng tôi rất quen
thuộc.”
Mạc Thừa nhướng mày, liếc cái tay đặt trên vai mình, hơi khựng lại.
“Thật ra thì bây giờ phương pháp làm việc của chúng ta cũng rất giống nhau.”
Nhiếp Nhiên không phát hiện ra điểm khác thường của hắn, còn gật đầu: “Đúng vậy, rất giống nhau.”
Mạc Thừa bỗng cười xấu xa: “Cô bỏ qua cho tôi, đội trưởng Dịch có biết không?”
Mắt cô tối lại: “Không biết, đây có lẽ là lần duy nhất tôi lừa anh ấy.”
Nghe cô nói thế, tâm trạng tốt đẹp của hắn tiêu tan trong nháy mắt: “Vậy tôi còn cảm thấy thật vinh hạnh đấy.”
Nhiếp Nhiên trừng hắn: “Dĩ nhiên phải vinh hạnh rồi, vì anh mà tôi đã hạ thấp bao nhiêu ranh giới đạo đức cuối cùng của mình.”
Vì hắn…
Mấy chữ này khiến sắc mặt Mạc Thừa vui vẻ hơn hẳn. Hắn nhếch mép cười: “Cô có ranh giới đạo đức cuối cùng à? Quân khu 9 đúng là mù mới thu nhận cô.”
“Sao tôi lại không có ranh giới đạo đức cuối cùng? Đừng có không biết phân biệt tốt xấu, lúc đó tôi mạo hiểm bại lộ thả anh, anh không cảm ơn tôi thì thôi đi lại còn dám nói Quân khu 9 mù. Nếu không phải tôi thấy trên người anh có bóng dáng của tôi trước kia, tôi đã bắn chết anh rồi.”
Cô nói xong còn dứ dứ nắm đấm với hắn.
Mạc Thừa chưa bao giờ nghĩ cô sẽ nói với mình như vậy. Cũng chưa bao giờ nghĩ bỏ đi những toan tính kia, cô sẽ có vẻ mặt và hành động này. Trong trí nhớ của hắn,
Nhiếp Nhiên luôn luôn lạnh lùng, ánh mắt giống như dao, cho dù cười cũng mang theo mục đích. Hắn chưa từng thấy cô sảng khoái thế này.
Mạc Thừa hơi ngẩn ngơ, giống như bọn họ
thật sự là bạn đã lâu không gặp.
“Vậy cô có từng nghĩ sẽ rời khỏi Quân khu 9, ở lại đây không?” Mạc Thừa nhất thời xúc động, cuối cùng cũng nói ra suy nghĩ trong lòng.
Khi nói xong, hắn đã thấy hối hận rồi, nhưng khi ngẩng đầu lên thấy Nhiếp Nhiên đang nhìn mình bằng ánh mắt cười như không cười, hắn lại muốn biết.
Hai người im lặng nhìn nhau mấy giây,
Nhiếp Nhiên thở dài: “Mạc Thừa, anh đang nghĩ gì thế?”
“Tôi muốn giữ cô lại.” Mạc Thừa nói.
Hắn không phải người hay do dự, nếu đã nói rồi thì phải nói hết ra thôi.
Nhiếp Nhiên thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt hắn hoàn toàn không giống lúc bình thường. Cô không biết hắn nói thật hay giả, cũng không muốn phân biệt.
“Tôi sẽ không ở lại.” Cô từ chối rất dứt khoát.
Mạc Thừa híp mắt lại: “Tại sao? Quân khu 9 chỉ trói buộc cô, còn đội trưởng Dịch của cô lại không hợp tính cô, ở bên nhau lâu sẽ chỉ cảm thấy mệt mỏi mà thôi. Ở chỗ tôi, cô muốn làm gì cũng được, cô tự do, thậm chí tôi có thể cùng cô làm mọi chuyện cô muốn làm. Chúng ta sẽ là đồng bọn rất tốt, thậm chí là tình nhân.”
Nhiếp Nhiên lắc đầu: “Nếu anh nói những lời này sớm mấy năm, có thể tôi sẽ động lòng, nhưng bây giờ thì không.”
Vẻ mặt Mạc Thừa lạnh đi, hắn hừ một tiếng, châm chọc: “Vì hắn mà khiến mình chịu uất ức, có đáng không?”
“Không chỉ là vì anh ấy, bây giờ tôi cũng đã quen với cuộc sống đơn giản trong quân đội rồi. Tôi không cần lo lắng đồ ăn trong phòng ăn có nguy hiểm không, không cần lo lắng những người đó có tính kế tôi
không, càng không cần lo lắng sáng sớm ngày mai thức dậy sẽ bị giết chết.”
Cuộc sống trong quân đội có lẽ không tiêu dao tự tại, tùy ý thoải mái như kiếp trước ở bên ngoài, nhưng rất an toàn.
“Tôi thích nơi đó, đơn giản, thuần túy.”
Từ trước đến nay cô chưa từng che giấu những gì mình thích.
Mạc Thừa rất khó chịu, dần dần sinh ra cảm giác tức giận. Hắn sầm mặt lại, nghiến răng nghiến lợi: “Cô có biết bây giờ tôi có thể giết chết cô không?”