Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2461
GẶP ĐƯỢC ĐỒNG LOẠI
Giọng cô vô cùng nghiêm túc, lúc nói chuyện lại luôn cúi đầu, giống như đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
“Anh biết không? Lúc tôi bị nhốt trong phòng tối đã vô số lần nghĩ hay là mình nhận cho xong chuyện… trả cho cô ấy một mạng, nhưng mỗi lần quyết định xong, tôi lại nhanh chóng bác bỏ, bởi vì tôi thật sự không đành lòng bỏ anh ấy lại.”
Từng lời Nhiếp Nhiên nói theo gió đêm chui vào trong tai, trong lòng Mạc Thừa…
Hắn liếc cô, hỏi: “Vậy tại sao không để cho hắn biết, để hắn đến giúp cô?”
“Tôi không nỡ làm khó anh ấy.”
Mạc Thừa phì cười: “Làm khó? Hừ! Vậy thì chỉ có thể nói hắn không đủ yêu cô! Nếu như yêu cô sao lại là làm khó được?”
Lúc nói lời này hắn siết chặt cái ly thủy tinh lại, uống một ngụm rượu mà chỉ cảm thấy phiền muộn trong lòng.
Nhiếp Nhiên không biết suy nghĩ của hắn, tiếp tục nói: “Anh ấy là người hoàn toàn khác anh và tôi, anh ấy chính trực, cương nghị, yêu lãnh thổ quốc gia này, coi nơi này là sinh mệnh, vì nơi này mà đổ mồ hôi và máu. Nếu bảo anh ấy vì tôi mà làm sai kỷ luật quân đội, vậy thì cả đời này anh ấy sẽ không vui vẻ.”
Gió thổi rối tóc cô, cô dừng lại một giây, không biết nghĩ tới cái gì mà mỉm cười:
“Thật ra anh ấy từng làm trái một lần rồi, chỉ là lần này tôi không nỡ để anh ấy phạm sai lầm nữa.”
Khi đó cô liều mạng muốn cứu vãn sai lầm kia, cô lo lắng, hối hận, tự trách, không biết làm thế nào mới tốt. Là anh không quản
“Nói không chừng.” Nhiếp Nhiên không nhìn thấy người bên cạnh vì câu nói này mà mắt sáng lên, tiếp tục nói: “Anh có biết tại sao mấy lần tôi đều thả anh không?”
Mặt Mạc Thừa đen lại: “Cô tưởng tôi là thằng đàn ông vô dụng lúc nào cũng bị phụ nữ trêu đùa chắc?”
Nhiếp Nhiên cười khẽ: “Dĩ nhiên không phải rồi, tôi tin nếu như anh muốn giết tôi thật, tôi sẽ không dễ dàng chạy thoát, cũng tuyệt đối không thể nào thuận lợi mấy lần liền thế được.” Cô quay sang, trong mắt là vẻ tự tin và ngông cuồng: “Nhưng nếu tôi muốn giết anh, anh cũng khó chống lại.
Anh có đồng ý với điều này không?”
Mạc Thừa cong môi lên: “Đồng ý.”
Không phải vì khiến Nhiếp Nhiên vui nên hắn mới nói thế, mà là Nhiếp Nhiện có năng lực đó thật.
Lúc bắt Dư Xuyên, cô mặc kệ thân phận mình bị lộ cũng đạp hắn xuống xe để hắn thoát được cảnh vây bắt. Chính vì thế nên
hắn mới ba lần bốn lượt không giết cô, còn dây dưa với cô chán rồi thả cô đi. Hai người đều có lòng tha cho đối phương, dần dà cũng hiểu rõ nhau.
Nhưng điều khiến hắn thấy lạ là…
“Tại sao cô phải tha cho tôi?” Hắn hỏi.
Đúng vậy, đầu tiên hắn còn cho rằng Nhiếp
Nhiên không có năng lực giải quyết hắn nên mới thế. Nhưng trải qua khoảng thời gian qua, về cơ bản hắn đã biết được năng lực của cô. Nếu hai người đấu với nhau, chưa chắc Nhiếp Nhiên đã thua. Ban đầu nếu cô không hạ thủ lưu tình, nói thật, sau này gặp lại Mạc Thừa nhất định sẽ giết cô.
“Có lẽ là bởi vì tìm được đồng loại. Tôi luôn cảm thấy anh rất giống tôi trước đây.”
Mạc Thừa cảm thấy rất kỳ quái: “Cô trước kia? Trước kia không phải cô là một người rất bình thường à?”
Hắn đã từng điều tra Nhiếp Nhiên, tuy không có cách nào điều tra toàn diện
những chuyện sau khi cô vào quân đội, nhưng trước khi nhập ngũ, lúc còn đi học hắn đều điều tra rõ ràng.
Nhát gan sợ phiền phức, ba mẹ không thương, là một đứa con gái bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Giống hắn chỗ nào chứ?