Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2460
CHUỘC TỘI?
Mạc Thừa siết chặt tay cầm ly rượu, vẻ mặt hơi âm u. Sau mấy giây, hắn mới bình tĩnh nói: “Hình như hắn là một đội trưởng.”
“Đúng vậy, đội trưởng của Quân khu 9.”
Nhiếp Nhiên cười trả lời.
“Vậy hắn có biết nhiệm vụ lần này của cô không?”
Nhắc tới chuyện này, Nhiếp Nhiên hít sâu một hơi: “Biết, cũng không biết.”
Mạc Thừa hừ một tiếng: “Biết là biết, không biết là không biết, làm sao lại biết mà không biết được? Cô thần bí cái gì thế?”
“Thần bí gì đâu, là tôi tiền trảm hậu tấu.”
Nghĩ đến những chuyện mình đã làm, cô không nhịn được toét miệng cười.
Dưới bầu trời đêm, không biết là vì uống rượu hay vì cô đắc ý với trò khôn vặt của mình mà cười vô cùng gian xảo.
Mạc Thừa nhìn đến ngẩn ngơ, mãi sau mới quay đi: “Chẳng trách vừa nhìn thấy cô hắn đã muốn bắt cô đi, đúng là có phong cách làm việc của cô. Nhưng sao ban đầu cô lại lừa hắn được thế?”
“Nhân lúc anh ấy đi ra ngoài họp, tôi và
Tiểu đoàn trưởng liên thủ che giấu.”
Mạc Thừa khựng lại, kinh ngạc nhìn về phía cô: “Tiểu đoàn trưởng của các cô đồng ý cho cô làm thế à?”
“Dĩ nhiên không đồng ý rồi, nhưng không còn cách nào khác cả. Kế hoạch ban đầu đã bị loạn, lúc người của Trì Tranh Bắc truyền tin tức ra ngoài đã bị một binh lính của chúng tôi phát hiện, bị kinh động thế sẽ có rất nhiều nhân tố không xác định tồn tại, tôi sợ cô ta truyền cả tin tức mình bị bại lộ đi thì sau này sẽ khó xử lý hắn hơn, cho nên cứ thuận nước đẩy thuyền mà làm.”
Nói đến đây, Nhiếp Nhiên thu lại ý cười, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng.
“Quân khu 9 các cô diễn xuất tập thể?”
Mạc Thừa không phát hiện ra sự khác thường của cô, nhướng mày kinh ngạc hỏi.
Nếu là thế, hắn cũng thật bội phục Quân khu 9. Hơn nữa nghĩ tới tiết mục ngày đó, bọn họ diễn… hình như còn rất thật.
“Không phải, là bọn họ không biết thật, chuyện này chắc chỉ có tôi và Tiểu đoàn trưởng biết.”
Mạc Thừa thật sự phục cô: “Vậy cô còn bắn bọn họ? Ha ha! Cô thật lợi hại! Thế mà dám bắn chiến hữu của mình.” Hắn lại hỏi:
“Chắc chưa chết chứ?”
“Không biết, lúc ấy vì để anh tin tưởng nên tôi đã bắn vào tim thật, nhưng lệch đi mấy phân, nếu như may mắn sẽ không chết.”
Nhiếp Nhiên trả lời rất thẳng thắn.
“Giống như đã từng bắn đội trưởng của cô?”
“Ừ.”
Mạc Thừa hừ lạnh, hình như rất vui vì
Nhiếp Nhiên nổ súng bắn người đàn ông kia: “Cô làm việc điên cuồng như thế không thích hợp ở lại quân đội đâu.”
Nhiếp Nhiên uống rượu, lại gật đầu: “Chứ còn gì nữa.”
Mắt Mạc Thừa sáng lên: “Vậy tại sao còn ở lại đó?”
Nhiếp Nhiên liếc hắn bằng ánh mắt nhìn kẻ ngu: “Đương nhiên là vì anh ấy rồi.”
Vẻ mặt Mạc Thừa cứng đờ, một lúc sau mới lên tiếng: “Hắn… quan trọng với cô thế à?”
“Tất nhiên.”
Ánh sáng trong mắt Mạc Thừa tắt ngấm.
“Cô có từng nghĩ cô không thích hợp với quân đội chưa?”
“Nghĩ rồi.”
Sự dứt khoát của Nhiếp Nhiên khiến Mạc
Thừa hơi không cam lòng: “Nghĩ rồi mà vẫn đồng ý?”
“Đúng.”
“Tại sao? Bởi vì yêu à?” Mạc Thừa khôi phục lại nụ cười bá đạo và cuồng vọng, trong lời nói lộ ra vẻ giễu cợt: “Nếu như hắn thật sự yêu cô, vậy khi biết cô làm thế thì sẽ đưa cô rời khỏi chỗ nguy hiểm này mà không do dự mới đúng.”
Nhiếp Nhiên cười: “Anh ấy sẽ không làm thể.”
Mạc Thừa hừ lạnh.
“Còn không phải vì cái gọi là phục tùng của quân đội sao?”
“Cũng không chỉ là vì phục tùng, còn vì tôn trọng tôi.” Nhiếp Nhiên cười nhạt, thấy hơi cay đắng và… áy náy.
Mạc Thừa không đồng ý với cô, ý châm chọc vô cùng rõ ràng: “Tôn trọng cô? Tôn
trọng cô mà để cô ở lại nơi nguy hiểm này?
Tôn trọng cô mà để cô không rõ sống chết?
Tôn trọng cô mà để cô gánh tội danh phản bội Quân khu 9? Nếu tôn trọng là như thế thì tôi không cần!”
Hắn rất khinh thường Dịch Sùng Chiêu.
Nhiếp Nhiên cau chặt mày, vẻ mặt lạnh như bằng: “Anh không biết nội dung cặn kẽ thì đừng chỉ trích linh tinh anh ấy.”
Mạc Thừa nổi giận, hắn chỉ trích linh tinh?! Đây không phải là chuyện mười mươi à?!
Đã đuổi cô ra ngoài rồi còn tôn trọng cái gì nữa?
“Nào nào nào, cô nói đi, tôi rửa tai lắng nghe.” Mạc Thừa uống một ngụm rượu, chỉ tại mình, không ngừng dịch lại gần cô.
Hành động ấu trĩ như trẻ con này làm
Nhiếp Nhiên bật cười. Cô đẩy Mạc Thừa ra, nói với hắn: “Tôi giết người thật.”
Mạc Thừa nhướng mày, đợi cô nói tiếp.
“Một chiến hữu bị tôi chính tay… hủy hoại.”
“Cho nên cô tới chuộc tội?” Mạc Thừa thu hồi vẻ đùa giỡn lại, nhìn cô.
Nhiếp Nhiên cúi đầu, nhìn chằm chằm ly rượu của mình, ừ một tiếng: “Tôi tự nói với mình, lần này nếu tôi chết trong nhiệm vụ thì coi như chuộc tội, một mạng đổi một mạng. Nhưng nếu tôi còn sống thì phải dùng cách khác bồi thường cho cô ấy, bởi vì… tôi thật sự không nỡ bỏ anh ấy lại.”