Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2459
ANH ẤY LÀ NGƯỜI TÔI YÊU
Trong gió đêm lạnh, giọng hắn rất nhẹ. Nhưng chữ nào cũng đập mạnh vào trong lòng Nhiếp Nhiên, dấy lên sóng gió.
Đám người dưới tầng vẫn ầm ĩ, còn bọn họ thì rơi vào trầm mặc.
Nhiếp Nhiên uống một ngụm rượu, quay sang nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Anh uống say rồi.”
“Cô thấy tôi trông giống uống say lắm à?”
Cô nhìn hắn mấy giây rồi thu hồi ánh mắt.
Nhìn màn đêm đen kịt phía xa, cô nắm chặt ly rượu.
Một lúc sau, cô uống cạn ly, trả lời: “Đúng,
người tiếp theo chính là anh.”
Mạc Thừa bật cười: “Chưa gì đã thẳng thắn rồi? Cô không sợ tôi lừa cô à?”
“Không cần thiết.”
Cả hai đều là người thông minh, nếu đối phương đã nhìn ra thì không cần giấu nữa.
Nhiếp Nhiên cầm chai rượu bên tay hắn, rót cho mình một ly, uống cạn sạch. Rượu rất cay, vào đến cổ họng chỉ cảm thấy bỏng rát.
Cô uống liên tục hai ly, Mạc Thừa cướp lấy chai rượu trong tay cô: “Là bởi vì nhiệm vụ nằm vùng hoàn thành rồi, cho nên không thèm lừa tôi nữa à?”
Nhiếp Nhiên nhìn chất lỏng màu hổ phách bên trong ly rượu, cười: “Không phải, là không muốn tiếp tục lừa anh nữa.”
“Chẳng lẽ cô mệt rồi?” Mạc Thừa phì cười nói.
Nhiếp Nhiên gật đầu: “Ừ, hơi mệt.”
Mạc Thừa nhướng mày: “Trước đây cô làm nhiều nhiệm vụ nằm vùng như vậy cũng không mệt, sao đến tôi lại mệt?”
“Quả nhiên anh đã điều tra tôi.” Nhiếp
Nhiên cười khẽ, quay sang nhìn hắn: “Vậy trừ cái tên Nhiếp Nhiên ra, anh còn tra được cái gì về tôi nữa?”
Mạc Thừa lên tiếng: “Quân khu 9 không dễ điều tra thế đâu, nhưng tôi làm lão đại lâu năm cũng không phải là uổng phí, ít nhiều vẫn tra được một chút, cộng thêm mấy lần chúng ta gặp nhau nên cũng biết đại khái.”
Nhiếp Nhiên cười, gật đầu tán thành: “Cho nên ngay từ đầu anh đã không tin tôi?”
Mạc Thừa nói: “Không phải thế, cô bắn người Quân khu 9 hai phát, sau đó còn cố gắng làm việc cho tôi, liều mạng dẫn người đi chém giết, những chuyện này khiến tôi tin thành ý của cô rồi. Nhưng sau đó đội trưởng Dịch kia xuất hiện.”
“Anh ấy làm sao?” Nhiếp Nhiên không hiểu sao tự dưng lại liên quan đến Dịch Sùng
Chiều.
“Hắn là gián điệp, đúng không?” Mạc Thừa ngửa đầu nhìn trời.
Nhiếp Nhiên nhướng mày, không phủ nhận: “Đúng.”
Ngày đó Mạc Thừa ở trên xe liếc mắt một cái đã nhận ra Dịch Sùng Chiêu là người bắn hắn bị thương, khi đó mặt Dịch Sùng
Chiêu vẫn là mặt Hoắc Hoành, còn đứng ở bên cạnh Dư Xuyên, mọi thứ đã không cần nói nữa.
Nhưng mà…
“Diễn xuất của tôi liên quan gì đến anh ấy?”
Mạc Thừa uống rượu, nói thẳng: “Cô không biết à? Ánh mắt cô nhìn hắn rất khác, đặc biệt là ngày đó ở trên núi, tôi không hề bỏ sót cái nhìn cuối cùng của cô. Đó không phải sự tức giận lúc mà cô phản bội Quân
khu 9, mà là cô quạnh, còn cả… không nỡ.”
Khi hắn chạy tới nơi đã nhìn thấy cô cúi đầu ngẩn ngơ nhìn một chỗ dưới sườn núi, vẻ mặt không lạnh lùng và sắc bén như trước mà rất dịu dàng và mang theo vẻ quyến luyến.
Nhiếp Nhiên cụp mắt một lúc lâu, bật cười:
“Hóa ra tôi sơ suất ở chỗ này.” Sau đó cô lại cảm thán: “Anh ấy quả nhiên là kiếp nạn của tôi.”
Mạc Thừa thấy cô cúi đầu cười, chỉ cảm thấy trong lòng thắt lại, hắn cau mày: “Có phải chúng ta nhầm lẫn gì rồi không? Tại sao tôi phải ngồi đây nói chuyện với một binh lính không hề phản bội Quân khu 9 chứ?”
“Anh bảo tôi lên đây không phải là muốn nói chuyện với tôi à?”
Mạc Thừa hừ một tiếng: “Đừng nói như cô hiểu tôi lắm ấy.”
Nhiếp Nhiên nhún vai: “Đây không phải là chuyện rất hiển nhiên sao?”
Mạc Thừa lại hừ một tiếng, một lúc sau hắn mới cất lời: “Hắn… là người cô yêu à?”
“Ừ, anh ấy là người tôi yêu.”
Cô chưa bao giờ nói nghiêm túc như vậy.