Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2449
ANH MUỐN LÀM GÌ TÔI CŨNG TIẾP
Hai người không ai nhường ai.
Gió lạnh gào thét qua tại cắt vào da mặt đau đớn, nhưng càng làm mắt người ta đau hơn.
Lúc này mấy chiếc xe của Mạc Thừa cũng lần lượt lái đến.
“Không còn chuyện gì nữa thì đội trưởng
Dịch đi cho, không tiễn.” Nhiếp Nhiên mím môi, lạnh mặt đuổi anh.
Đám người kia xuống xe vốn muốn bao vậy Dịch Sùng Chiêu, nghe thấy Nhiếp
Nhiên nói thế đều nóng nảy.
“Lão đại, thả thật à? Đây là người Quân khu 9, nếu bắt hoặc giết đối với chúng ta
trăm lợi không có hại!”
“Đúng thế, đám người Quân khu 9 kia giết nhiều anh em của chúng ta như vậy, chúng ta cũng phải đòi lại chứ!”
“Lão đại, không thể thả hắn được!”
Mạc Thừa vẫn ngồi im trên ghế lái, nghiêng đầu nhìn Nhiếp Nhiên ngoài cửa sổ, không nói gì.
Nhiếp Nhiên nhận được ánh mắt hắn, quay người kéo cửa xe ra, ngồi lên ghế phụ.
“Cô tính sao?” Mạc Thừa hỏi.
Vẻ mặt Nhiếp Nhiên rất bình tĩnh: “Anh có thể giết anh ta, nhưng đồng thời anh cũng phải chịu đựng hậu quả.”
Mạc Thừa ồ một tiếng, nghiền ngẫm hỏi:
“Hậu quả gì?”
Nhiếp Nhiên quay sang, nghiêm túc nhắc nhở: “Quân khu 9 xử lý anh.”
Giống như đám người này chỉ là một đống rác thôi vậy.
Ánh mắt Mạc Thừa sầm lại: “Cô thấy tôi không có cách đối phó với người Quân khu 9 à?”
Nhiếp Nhiên lắc đầu: “Anh có thể đối phó.”
Nếu Mạc Thừa không có cách đối phó với người Quân khu 9 thì hắn cũng không thể sống ở đây lâu vậy được.
“Nhưng phải trả cái giá rất lớn, hơn nữa kể hoạch của chúng ta lần này chắc chắn cũng tiêu tùng.” Nhiếp Nhiên nhắc nhở rất đúng trọng tâm.
Mạc Thừa có năng lực chống lại Quân khu 9 nhưng sẽ phải tốn cái giá cực lớn. Cho dù có thể tồn tại thì chắc chắn cũng tổn thương nguyên khí nặng nề, cần nghỉ ngơi một thời gian rất dài mới có thể ngóc đầu trở lại.
Mạc Thừa rất rõ điểm này.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán của cô,
Mạc Thừa phì cười: “Vậy thì hình như không có lợi thật.” Hắn gõ ngón trỏ lên vô lăng, chuyển chủ đề: “Nhưng lần trước hắn bắn tôi một phát, tôi phải trả thế nào đây?”
“Tùy anh, tôi không tham gia.”
Nói xong, cô quay đi chỗ khác, không nói gì nữa, cũng không nhìn Dịch Sùng Chiêu đứng ở ngoài xe, có vẻ như không đếm xỉa đến thật.
Mạc Thừa thấy thế mới nhìn ra ngoài, hỏi:
“Đội trưởng Dịch trường, anh tính thế nào?”
“Anh muốn làm gì tôi cũng tiếp.”
Giọng nói mang mùi thuốc súng của anh khiến Nhiếp Nhiên khẽ cau mày lại. Cô không ngờ cũng có lúc Dịch Sùng Chiêu thế này.
Anh tiếp?
Anh lấy cái gì ra mà tiếp?!
Tính mạng à?!
Ha ha!
Mạc Thừa quan sát hai người, cuối cùng từ từ giơ súng lên, nhắm vào Dịch Sùng Chiêu.
Mắt đám thuộc hạ sáng lên, nở nụ cười đắc ý và dữ tợn. Hiển nhiên cho là Dịch Sùng
Chiêu khó thoát kiếp nạn này rồi.
Bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh, cảm giác như chạm vào sẽ nổ tung.
Nhiếp Nhiên vẫn không có phản ứng gì, giống như một người đứng xem.
Mạc Thừa âm thầm nhìn cô, cuối cùng thả lỏng khẩu súng trong tay, cong ngón trỏ móc lấy súng, vẫy tay với anh: “Đại đội trưởng Dịch, lần sau chúng ta gặp lại.
Nhưng lần sau đừng có nhận nhầm người nữa, bắt đầu từ hôm nay, cô ấy là người của tôi.”
Nói rồi hắn ngồi lại vào ghế, khởi động xe.
“Lão đại! Anh không thể thả người này được!”
“Đúng vậy, sao anh có thể thả hắn đi, thế này không phải là… không phải là thả hổ về rừng à?”
“Lão đại! Chúng ta bắn chết hắn coi như trả thù cho các anh em đi!”
Tên béo nói xong định giơ súng lên. Đáng tiếc còn chưa nổ súng đã nghe thấy Mạc
Thừa nói: “Từ lúc nào mệnh lệnh của tao đến lượt mày chất vấn thế?”
“Không phải thế… em không dám… nhưng mà…”
Chân gã béo nhũn ra, ngay cả cái tay cầm súng cũng hơi run. Mỗi lần Mạc Thừa cười như vậy có nghĩa là có người sắp chết.
Sống lưng gã béo lạnh toát.