Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2450
Gã béo suýt nữa quỳ xuống.
Mấy người bên cạnh thấy cũng không quan tâm đến Dịch Sùng Chiêu nữa, vội vào lên xe đuổi theo. Khói bụi bay mù mịt.
Vừa rồi lúc Nhiếp Nhiên đi qua, mấy lần anh muốn rút súng bắn nát bánh xe, sau đó liều mạng kéo cánh cửa xe kia ra, đóng gói cô mang về.
Nhưng mà… không thể.
Bởi vì cô không muốn.
Nếu ép cô đi, có thể lời cảnh cáo của cô sẽ thành sự thật.
Cô sẽ bắn anh.
Không biết tại sao mà vết thương cũ nơi lồng ngực lại nhói lên khiến anh mơ hồ cảm thấy đau đớn.
Tiếng dòng điện rè rè vang lên trong tai nghe, tiếp đó là giọng Vu Thừa Chinh truyền đến.
“Đội trưởng Dịch, anh đang ở đâu?” “Đội trưởng Dịch, có nghe thấy không?” “Đội trưởng Dịch, xin trả lời!” Nhưng cho dù anh ta có gọi thế nào, từ đầu đến cuối anh cũng chỉ nhìn chằm chằm chấm đen phía xa.
Tiếng nói trong tai nghe biến mất. Vu Thừa Chinh không còn gọi anh nữa.
Rất nhanh, một tiếng gầm giận dữ đã vang lên trong bộ đàm: “Dịch Sùng Chiêu! Chú cho cháu ba giây lập tức trả lời vị trí hiện tại của mình!
Đó là giọng Lý Tông Dũng.
Đối mặt với người thầy, cấp trên của mình, Dịch Sùng Chiêu lên tiếng: “Báo cáo, cháu đang ở phía Tây Bắc.” Lý Tông Dũng nhìn bản đồ, biết ngay anh đã rời xa đường đi trong kế hoạch, ông ra lệnh: “Bây giờ lập tức về đội ngũ! Lập tức!” Nhưng Dịch Sùng Chiêu không đi ngay mà cứ đứng ở đó, đứng mãi, đứng mãi…
Cho đến khi sau lưng có xe chạy về phía anh.
Đó là xe của Quân khu 9.
“Đội trưởng Dịch!” Vu Thừa Chinh theo chỉ thị của Lý Tông Dũng chạy tới, vừa nhìn thấy Dịch Sùng Chiêu đứng ở cạnh cửa xe không nhúc nhích, anh ta đã thót tim, vội vàng nhảy xuống xe, chạy đến bên cạnh anh: “Tiểu đoàn trưởng bảo anh lập tức trở về đội ngũ.” Dịch Sùng Chiêu không nói gì, vẫn nhìn phía xa.
Thấy anh hồn bay phách lạc, Vu Thừa Chinh biết nhất định anh đã gặp được người kia rồi. Nếu không anh sẽ không mất khống chế rời khỏi đội ngũ, một mình chạy đến đây thế này.
Từ khi đội trưởng Dịch biết Nhiếp Nhiên rời khỏi đơn vị, hơn nữa còn bắn chết một người, làm ba người bị thương rồi trốn đi, anh cãi nhau với Tiểu đoàn trưởng mấy câu rồi giam mình cả đêm.
Đến ngày thứ hai anh đã bình thường trở lại.
Những người vốn còn lo lắng cho anh đều thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao đại chiến sắp đến, không ai muốn đội trưởng xảy ra vấn đề vào lúc này cả.
Nhưng không ngờ sự bình thường này chỉ duy trì được đến lúc chiến đấu.
Từ khi phát hiện ra tung tích của Nhiếp Nhiên, đội trưởng Dịch lại đột nhiên rời khỏi đội ngũ, tìm một chiếc xe đuổi theo.
Tốc độ nhanh đến nỗi ngay cả mấy chiến hữu gần anh nhất còn chưa hoàn hồn lại đã thấy cái xe kia lao vút đi. Đến tận bây giờ Vu Thừa Chinh mới biết thật ra anh chưa hề bình thường lại. Anh chỉ đang kiềm chế thôi.
Sau khi nhìn thấy Nhiếp Nhiên, anh đã hoàn toàn bộc phát sự không bình tĩnh của mình.
Vu Thừa Chinh nhìn chằm chăm Dịch Sùng Chiêu, mặc dù không nỡ, biết đây là lần đầu tiên đội trưởng Dịch của bọn họ thích một cô gái, hơn nữa còn thích nhiều đến thế. Nhưng bây giờ kết quả đã thế rồi, Nhiếp Nhiên phản bội đơn vị, không hề nghĩ cho đội trưởng Dịch, đủ để thấy cô không thật lòng với anh.
“Bỏ đi, đội trưởng Dịch.” Vụ Thừa Chinh đi tới bên cạnh anh, an ủi.
Nhưng Dịch Sùng Chiêu vẫn không phản ứng với anh ta, cứ đứng im đó.
Vu Thừa Chính nhìn đồng hồ, biết bây giờ bọn họ không thể tiếp tục trì hoãn ở đây nữa. Ngộ nhỡ kẻ địch vây lấy, bọn họ chỉ có hai người, cho dù lợi hại hơn nữa cũng không đánh lại được.
Anh ta lại nhắc nhở: “Tiểu đoàn trưởng nói… nếu như anh còn không về đội ngũ thì tôi đánh ngất anh đưa về.” Nhưng Dịch Sùng Chiêu vẫn đứng im không nhúc nhích.
Vu Thừa Chinh không biết làm sao, cuối cùng nghiến răng quyết định đánh ngất anh cho xong. Nếu không Tiểu đoàn trưởng nhất định sẽ mắng cả anh ta. Gần đây bởi vì chuyện Nhiếp Nhiên phản bội đơn vị mà Tiểu đoàn trưởng cũng càng lúc càng nóng tính.
Nhưng anh ta mới giơ tay lên đã thấy anh không nói một lời lên xe, đổi hướng lái về nơi đóng quân của bọn họ.
Vu Thừa Chinh cũng vội lên xe, theo anh trở về.