Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2448
GẶP LẠI SẼ LÀ KẺ ĐỊCH
Xe vừa dừng lại, chiếc xe phía sau đã nhanh chóng lao qua, sau đó phanh gấp chắn trước đầu xe. Mùa đông gió rét căm căm, thời tiết khô hanh, bụi đất bay mù mịt.
Dịch Sùng Chiêu bước xuống xe.
Nhiếp Nhiên thấy anh lạnh lùng mím môi đi thẳng đến chỗ bọn họ, đây là lần đầu tiên cô thấy anh thế này.
Cô khẽ híp mắt lại.
Một giây tiếp theo, cánh cửa xe phía cô ngồi bị Dịch Sùng Chiêu giật mạnh ra, anh không nói một lời kéo cô từ trên ghế phụ xuống. Nhiếp Nhiên nhanh tay bám lấy cửa, tránh được số phận bị lôi xuống.
“Đội trưởng Dịch, hơn nửa tháng không gặp, đến lễ phép cơ bản nhất cũng mất rồi à?”
Cô cười lạnh, đáy mắt không hề dao động.
Anh cúi đầu, kéo mạnh hơn: “Về cùng anh.”
Nhiếp Nhiên cười lạnh, khẽ hừ một tiếng:
“Anh đang đùa với tôi à?”
Lời cô đầy ý khinh thường và cười nhạo.
Vẻ mặt Dịch Sùng Chiêu nghiêm túc, giọng cũng nặng nề hơn: “Theo anh trở về!”
Hình như Nhiếp Nhiên bị anh kéo đau, cũng hơi phiền vì bị anh bám lấy, cô giằng ra: “Cùng anh về làm gì? Dâng mạng mình lên một lần nữa?”
Tay anh vẫn giống như vòng sắt giữ chặt lấy cô: “Cùng, anh, trở, về.”
“Mơ, đi!” Nhiếp Nhiên ném lại hai chữ, bắt đầu giãy giụa.
Cô nổi giận, giơ chân đạp vào đầu gối anh:
“Anh bỏ tay ra!”
Dịch Sùng Chiều dịch chân, khó khăn tránh thoát được nhưng tay vẫn không buông.
Nhiếp Nhiên nắm chặt cái tay còn lại vung về phía mặt anh, nắm đấm mang theo gió lao đến. Dịch Sùng Chiêu giơ tay ngăn cản.
Chỉ một lát sau, hai người đã đánh nhau ngay ngoài xe. Chiều nào của Nhiếp Nhiên cũng tấn công vào chỗ hiểm, mà Dịch Sùng
Chiều đều hóa giải được, còn quấn lấy cô.
Nhất thời Nhiếp Nhiên không có cách nào trốn thoát.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng súng vang lên. Nhiếp Nhiên gần như lập tức dừng lại.
Cô vừa cúi đầu đã thấy trên bàn tay đang nắm chặt tay mình không buông có vết thương do đạn vượt qua, máu đang bắt đầu chảy ra.
Tiếng Mạc Thừa truyền từ trong xe đến:
“Không bắn phát súng này, tôi cảm thấy
hình như các người coi tôi là người chết rồi.”
Dịch Sùng Chiêu cúi đầu, cuối cùng liếc vào trong xe.
Hai người vừa đối mắt, Mạc Thừa đã nhận ra anh, mắt hắn tối lại: “Xem ra phát súng vừa rồi nên bắn vào vai anh mới đúng.”
Trong lần hành động của Dư Xuyên, hắn đã bị người đàn ông này bắn bị thương!
Khí thế và cảm giác đó sẽ không nhầm được.
Dịch Sùng Chiều dửng dưng, mím môi lại thành một đường thẳng, vẻ mặt lạnh lùng:
“Mạc lão đại, lần này chúng tôi chỉ xử lý
Trì Tranh Bắc, không động đến anh, hy vọng anh có thể hợp tác.”
Mạc Thừa nghịch khẩu súng trong tay, cười: “Tôi còn chưa đủ hợp tác à? Nếu như tôi không hợp tác, bây giờ anh đã chết rồi.”
“Cô ấy là người của tôi, tôi phải đưa cô ấy
đi.” Mặc dù bị thương nhưng Dịch Sùng
Chiêu vẫn nắm chặt cổ tay Nhiếp Nhiên.
“Người của anh?” Vẻ mặt Mạc Thừa rét lạnh: “Anh có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.”
Hai người không ai nhường ai, mùi thuốc súng nồng nặc.
Cuối cùng Mạc Thừa gọi một tiếng: “Nhiếp
Nhiên.”
Xem ra là muốn cô giải thích.
Nhiếp Nhiên cười lạnh: “Tôi làm gì có tư cách làm người của đội trưởng Dịch, buông tay!”
“Nhiếp Nhiên!” Dịch Sùng Chiếu lại siết chặt tay hơn.
Anh hơi cử động là vết thương đã nứt ra, máu lại chảy ra ngoài.
Nhưng Nhiếp Nhiên hoàn toàn không để ý đến anh, cô lạnh lùng cảnh cáo: “Tôi nhắc
lại lần nữa, buông tay!”
“Anh không buông thì sao?”
Nhiếp Nhiên im lặng một giây, hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh:
“Phát súng tôi bắn vào tim anh trước kia bây giờ còn đau không?”
Lời nói uy hϊế͙p͙ này khiến vẻ mặt Dịch
Sùng Chiêu sầm lại. Anh không chớp mắt nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên, một lúc sau mới lên tiếng: “Em quyết đi con đường này đến cùng à?”
“Đúng!”
“Không hối hận?”
“Tuyệt đối không?”
Nhiếp Nhiên không do dự trả lời, vẻ mặt cũng vô cùng kiên định khiến ánh mắt
Dịch Sùng Chiều càng thêm nặng nề.
Một lúc sau, anh mấp máy môi, giống như do dự mà cũng giống như không đành
lòng.
Nhưng cuối cùng anh vẫn nói: “Được, con đường này là do em tự chọn, anh tác thành cho em.” Nói xong, anh buông tay Nhiếp
Nhiên ra, lùi về phía sau một bước, đứng thẳng lên, ánh mắt sắc bén: “Từ nay về sau em không còn là người Quân khu 9 nữa, vĩnh viễn không phải!”
Nhiếp Nhiên gật đầu: “Được! Lần sau gặp lại, chúng ta chính là kẻ địch!”
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com