Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2437
ĐÂY MÀ LÀ PHỤ NỮ À?
Khi đó Dư Xuyên cũng bị Quân khu 9 phục kích, hắn ta biết được tin tức này vội vàng dẫn người giúp Quân khu 9 diệt sạch Dư Xuyên.
Mạc Thừa nói với với hắn ta cẩn thận mối hở răng lạnh.
Vậy mà hắn ta vẫn xem thường.
Bây giờ thì sao…
Không, hắn ta không tin Mạc Thừa không hiểu đạo lý môi hở răng lạnh!
Trì Tranh Bắc dần dần bình tĩnh lại, ra lệnh cho một nhóm người lui về hậu phương kiểm tra. Hắn ta cảm thấy trong này có gì đó mờ ám. Có khi Mạc Thừa định
làm gì đó.
Nếu chỉ có Quân khu 9 thì không sao, hắn ta đã chuẩn bị cẩn thận vì đã biết rồi.
Nhưng nếu thêm Mạc Thừa thì không ổn.
Dù sao Mạc Thừa cũng quá quen thuộc nơi này, còn rất hiểu hắn ta, hắn ta không muốn trở thành Dự Xuyên thứ hai, cũng quyết không cho phép mình trở thành Dự
Xuyên thứ hai!
Căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng đồng hồ phát ra tiếng tích tắc trên tường.
Nửa tiếng sau, cửa bị đẩy ra, tên thuộc hạ kia quay lại.
Trì Tranh Bắc đứng lên, trong giọng nói mang theo mấy phần trông đợi: “Sao rồi,
Mạc Thừa dẫn theo bao nhiêu người?”
Tên kia thở hổn hển trả lời: “Không nhiều, chỉ hai ba chục người thôi, hơn nữa em còn không thấy Mạc Thừa.”
Mắt Trì Tranh Bắc sáng lên, giống như rất vui mừng: “Không thấy Mạc Thừa?”
“Đúng vậy, không thấy.” Gã kia khẳng định.
Trì Tranh Bắc giãn chân mày ra: “Tao biết ngay hắn không ngu mà!” Hắn ta hừ lạnh một tiếng, hai ba chục người thì làm được trò trống gì: “Chia một nhóm người đến hậu phương là được rồi, không cần để ý quá, còn lại canh chừng Quân khu 9 cho tao!”
Nếu Mạc Thừa chỉ là đánh đòn do thám thì hắn ta cũng không cần phí tâm. Chuyên tâm đối kháng với Quân khu 9 là được rồi!
“Vâng.”
Tên kia vội vàng chạy ra ngoài.
Trì Tranh Bắc chỉ huy bọn chúng đẩy lùi người Quân khu 9, cùng lúc đó Nhiếp
Nhiên đang bận dẫn người chém giết. Thủ đoạn của cô rất tàn nhẫn, hạ gục toàn bộ không một ai sống sót. Đám thuộc hạ nhìn mà khiếp sợ.
Mẹ kiếp, đây là phụ nữ à?!
Giết người còn dữ hơn cả đàn ông!
Lúc này không biết tại sao gã béo lại nghĩ tới lời nhặt xác của lão đại nhà mình. Hắn đột nhiên cảm thấy thật ra ý của lão đại là nếu mình kích động hoặc là chọc giận cô thì sẽ chết dưới súng của cô!
Chẳng trách lão đại lại khoan nhượng cô như vậy.
Nếu nói lấy một địch trăm là khoa trương thì lấy một địch mười chính là để khắc họa cô.
Không phải bọn chúng chưa từng đấu với
Quân khu 9, nhưng đây là lần đầu tiên bạn chúng thấy giết người kiểu này.
Thật sự còn đao phủ hơn cả đao phủ.
Quân khu 9 hơn cả người Quân khu 9.
Bọn chúng bỗng thấy sợ hãi.
Khoảng thời gian trước bọn chúng đối xử
với cô như vậy, nếu cô tức giận, một phát bắn chết bọn chúng thật…
Không biết tại sao cảnh tượng đó cùng cảnh những tên trước mắt mất mạng này chồng chéo lên nhau khiến bọn chúng thấy rét run.
Đoàng!
Tên béo vấp phải cái gì đó ngã sấp mặt xuống đất. Hắn vừa định mắng tên nào không có mắt dám ngáng chân hắn thì nghe thấy tiếng đạn bay vút qua đầu. Lần này cho dù có ngu thế nào hắn cũng biết vì sao hắn bị người ta ngáng chân. Hắn sợ hãi ngẩng đầu lên thì càng há hốc mồm hơn.
Người ngáng chân hắn chính là Nhiếp
Nhiên!
Cô cứu mạng hắn!
“Còn nằm đó giả chết làm gì!” Nhiếp Nhiên bắn chết tên bắn tên béo kia rồi lạnh lùng liếc hắn: “Ở nơi này còn dám phân tâm, chế sống lâu quá thì cứ nói, tôi có thể tác
thành cho anh.”
Giọng Nhiếp Nhiên u ám, nhìn hắn như nhìn một người chết.
Tên béo rùng mình, nhưng ngoài miệng không dám nói một tiếng, bò dậy tiếp tục theo cô và đám người chiến đấu kịch liệt.
Người xung quanh thấy cảnh này đều phải nhìn Nhiếp Nhiên bằng con mắt khác.
Nói thật khoảng thời gian này bọn chúng chưa từng nể mặt cô, thậm chí còn làm nhục cô, rút súng với cô hết lần này đến lần khác. Nhưng không ngờ đến cuối cùng cô lại cứu tên béo.
Bảo bọn chúng làm sao không kinh ngạc cho được.
“Sao cô phải cứu hắn?” Vừa nãy Dương
Thụ ở ngay bên cạnh Nhiếp Nhiên nên nhìn thấy hết, lúc ấy Nhiếp Nhiên cũng rất nguy hiểm, còn phải để ý đến tên béo này, đúng là làm người ta kinh hãi. Anh ta rất
sợ Nhiếp Nhiên sẽ vì chuyện này mà xảy ra chuyện gì, thật sự không đáng.
“Người của chúng ta quá ít, chết ít đi một người là có thể lợi dụng thêm một người, tại sao tôi không cứu?”
Lúc này vẻ mặt Dương Thụ mới giãn ra.