Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2438
BỊ LỪA RỒI
Đám người kia đi theo Nhiếp Nhiên tấn công về phía trước. Có cô dẫn dắt giống như một thanh kiếm sắc bén xé nát vòng vây phía sau của Trì Tranh Bắc.
Trì Tranh Bắc vốn tưởng Mạc Thừa chỉ ngang qua mà thôi, nhưng khi hắn ta nghe thấy người mình bị tiêu diệt hết mới cảm thấy có lẽ mình nghĩ mọi chuyện quá tốt đẹp rồi.
“Lão đại, làm thế nào bây giờ? Đám người của Mạc Thừa sắp đánh đến đây rồi, cứ thế này chúng ta sẽ bị kẹp hai bên mất!” Tên thuộc hạ kia lảo đảo lao vào với ánh mắt kinh hoảng.
“Không thể nào… làm sao có thể…” Trì
Tranh Bắc vẫn không tin nổi: “Chẳng lẽ hắn không thèm để ý đến người mình à?”
Thấy Trì Tranh Bắc cau mày cúi đầu lẩm bẩm, tên thuộc hạ nhắc nhở: “Lão đại!”
Trì Tranh Bắc hoàn hồn lại, vội vàng hỏi:
“Vậy Quân khu 9 thì sao? Quân khu 9 thế nào rồi?”
“Quân khu 9… em không biết…”
Hắn chỉ mải quan tâm đến Mạc Thừa, đầu có kịp đi xem Quân khu 9.
Đúng lúc này, điện thoại lại vang lên. Trì
Tranh Bắc vừa mới cầm điện thoại lên đã nghe thấy tiếng thuộc hạ của mình truyền đến: “Lão đại! Quân khu 9 chưa vượt qua phòng tuyến của chúng ta mà đột kích từ bên cạnh, bao vây chúng ta rồi!”
“Cái gì?!”
Rõ ràng Cửu Miêu gửi tin tức cho hắn ta nói kế hoạch lần này của Quân khu 9 rồi, sao lại bị bao vây được?!
Trì Tranh Bắc mơ hồ cảm thấy tình hình không ổn lắm.
Chưa vượt qua phòng tuyến…
Vậy đây không phải là một cái bẫy à?!
Lúc đó Cửu Miêu bị phát hiện rồi?!
Trì Tranh Bắc siết chặt tay vịn ghế, vẻ mặt lo lắng.
Bây giờ người của Mạc Thừa ra sức phối hợp, người Quân khu 9 lại bao vây toàn bộ thuộc hạ của hắn ta.
Cảm giác bất an và căng thẳng chưa bao giờ có đó khiến hắn ta bắt đầu sụp đổ.
“Lão đại, chúng ta phải làm thế nào bây giờ?!” Tiếng nói bên kia điện thoại cùng với tiếng súng rất lớn lọt vào tai Trì Tranh
Bắc.
Hắn ta nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng nói với tên kia: “Chúng mày cố giữ chân bọn chúng trước, tạo sẽ dẫn người qua cứu chúng mày!”
“Vâng!” Tên kia yên tâm hơn hẳn.
Cúp điện thoại xong, tên thuộc hạ hỏi: “Lão đại, đi cứu thật à? Tình hình bây giờ rất bất lợi với chúng ta, em cảm thấy nên rút lui thôi.”
Bây giờ bọn chúng bị đánh gọng kìm, nếu tiếp tục sẽ chết cả lũ.
Nhưng Trì Tranh Bắc không trả lời ngay:
“Bây giờ chúng ta còn bao nhiêu người?”
“Còn ba bốn mươi người.”
Trì Tranh Bắc siết chặt nắm đấm, một lúc sau mới nghiến răng gằn từng chữ: “Dẫn bọn chúng rút lui!”
Hắn ta rất không cam lòng!
Hắn ta vốn tưởng sẽ khiến Quân khu 9 xoay vòng vòng, nhưng cuối cùng mình lại thành người bị lừa.
Không chỉ bị lừa, hơn nữa tên điên Mạc
Thừa cũng chen chân vào.
Đúng là tức chết đi được!
“Còn không mau đi đi!”
Tên thuộc hạ bị dọa run lên: “Nhưng cuộc điện thoại vừa rồi…”
“Không để bọn chúng kéo dài thời gian, chúng ta lấy đâu ra thời gian rút lui!” Trì
Tranh đi nhanh đến chỗ két sắt nhét toàn bộ tiền bên trong vào túi.
Tên thuộc hạ tỉnh ngộ, vội gật đầu nói:
“Được, em bảo bọn nó tập hợp ngay!”
Nhưng vừa mới đến cửa, hắn dừng bước hỏi: “Nhưng chúng ta phải rút đi đâu?”
Trì Tranh Bắc nhét từng chồng tiền vào túi:
“Đi đến phía Tây.”
“Đó không phải là địa bàn của Mạc Thừa sao?”
“Bây giờ Mạc Thừa đang ở địa bàn của tao, chẳng lẽ tao không thể nghĩ đến địa bàn của hắn à?” Trì Tranh Bắc cất tiền xong, đứng dậy mở hết ngăn kéo ra nhanh chóng lắp đạn vào súng, kéo chốt bảo hiểm, sắc mặt u ám mà dữ tợn: “Bây giờ hắn đặt hết
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
sự chú ý vào đây, phái hai ba mươi người đi thăm dò trước, còn bọn chúng chắc đang phía sau, cho nên tạo đoán bên chỗ hắn đang không có ai, vừa vặn thuận lợi cho chúng ta.”
Tên kia vỗ mạnh lên trán: “Đúng thế! Lão đại thông minh! Em sẽ đi triệu tập đội ngũ ngay! Nói không chừng chúng ta còn có thể chiếm hang ổ của hắn!”
Nói xong hắn chạy xuống phía dưới như một làn khói.
Trì Tranh Bắc cũng không nói nhiều, giấu hai khẩu súng cùng với ba hộp đạn lên người rồi xuống tầng.