Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2436
CHIẾN ĐẤU
“Không, không phải thế…”
Dương Thụ sợ cô không vui, vội vàng lắc đầu.
Nhiếp Nhiên cười, quay lại chủ đề cũ:
“Rồng mạnh không thắng được rắn nhà,
Trì Tranh Bắc ở đây nhiều năm được là vì hắn có bản lĩnh, nếu không cũng sẽ không khiến Quân khu 9 phải có động tĩnh lớn thế.”
“Ồ.” Dương Thu tưởng là cô không muốn nói tiếp chủ đề kia nên quay lại chuyện cũ, anh ta ngây ra trả lời một tiếng rồi không dám nói gì nữa.
Bầu không khí lại im lặng.
Gió rét rít qua.
Tất cả mọi người đều vì một câu đợi của
Nhiếp Nhiên mà cứ đợi mãi, lâu đến nỗi
khiến người ta bực bội.
Nghe tiếng súng dữ dội ở phía xa, đội ngũ
Nhiếp Nhiên dẫn theo bắt đầu rục rịch.
Bọn chúng không hiểu sao lâu thế rồi mà vẫn không thể động thủ.
Không phải bọn chúng đánh trận đầu à?
Cứ thế này đợi đi quét dọn chiến trường hay sao?
Đám người kia oán hận trong lòng, nhưng vì uy nghiêm của lão đại nên không dám phát tác, chỉ có thể đợi cùng cô.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Những người khác đều không biết Nhiếp
Nhiên đang đợi cái gì, cảm thấy rất buồn chán.
Nhưng Dương Thụ biết.
Nhiếp Nhiên đang đợi thời cơ xuất thủ.
Cô không bao giờ làm chuyện gì phí công,
cô đợi càng lâu, có nghĩa là cô ra tay càng ác.
Quả nhiên Nhiếp Nhiên đang nhìn chằm chằm nơi xa bị bóng tối bao phủ.
Lúc này bọn họ đang ở hậu phương của Trì
Tranh Bắc, nơi này vẫn yên bình. Chỉ có tiếng súng không ngừng vang lên.
Họ đợi tiếp gần hai tiếng.
Lúc đám thuộc hạ tưởng phải đợi đến sáng thì nghe thấy Nhiếp Nhiên ra lệnh: “Ra tay!”
Đám người sau lưng lên tinh thần, nhanh chóng tiến đến mục tiêu.
Những người ở hậu phương đang dần được điều lên tiền tuyến hết rồi. Nhiếp Nhiên đợi lúc này để dẫn người tập kích bất ngờ.
Thật ra không phải cô muốn giúp Quân khu 9 đánh Trì Tranh Bắc, cô chỉ cố ý phát ra tiếng vang để cho Trì Tranh Bắc biết bây giờ hắn bị tập kích hai phía, đã không còn
hy vọng rồi. Sau đó lại để Mạc Thừa thuận thể lẻn vào, nhanh chóng nuốt gọn toàn bộ địa bàn của Trì Tranh Bắc, đợi bên chỗ Trì
Tranh Bắc kết thúc, bọn họ lui về phía sau mười cây số, vạch ra một khoảng cách an toàn.
Nói trắng ra là giậu đổ bìm leo.
Để Quân khu 9 đánh với Trì Tranh Bắc, mình ở bên cạnh từ từ mở rộng.
Nhiếp Nhiên ra tay rất nhanh, ám sát sạch đám thuộc hạ bên ngoài của Trì Tranh Bắc, rồi lại dẫn người lẻn vào lãnh địa của hắn.
Tất cả thuận lợi không chỉ là vì năng lực của cô, còn vì kế hoạch này là do cô vạch ra.
Cô hiểu mọi chi tiết trong kế hoạch này, biết mình phải làm gì vào lúc nào.
Đoàng!
Một tiếng súng vang lên trong đêm tối yên
tĩnh không một tiếng động, quấy nhiễu đến đám thuộc hạ ở hậu phương.
Lúc đó bọn chúng mới phát hiện có người tập kích!
Mặc dù cô dẫn theo không nhiều người, nhưng những người Mạc Thừa chọn cho cô đúng là không tệ. Vào thời khắc mấu chốt, đám người này vẫn hữu dụng.
Người của Trì Tranh Bắc bị đánh không kịp trở tay.
“Đánh gọng kìm?” Trì Tranh Bắc lấy được tin tức này mà biến sắc: “Là người của
Quân khu 9 à?”
Chẳng lẽ người Quân khu 9 tách ra hành động?
Không thể nào, cô ta không nói với mình như thế.
Chẳng lẽ cô ta giấu mình?
Hay là không nhận được tin tức?
Hoặc là… đám người kia phát hiện ra cô ta rồi?!
Lúc hắn ta đang xoắn xuýt thì thấy tên thuộc hạ lo lắng trả lời: “Không phải, là người của Mạc Thừa.”
“Mạc Thừa?” Trì Tranh Bắc ngày ra, một lúc sau mắt như tóe lửa vỗ mạnh lên bàn:
“Thằng khốn này, quả nhiên liên hiệp với người Quân khu 9!”
Từ lúc thấy nữ binh mặc quần áo Quân khu 9 đó đứng ở bên cạnh Mạc Thừa là hắn ta đã nghĩ Mạc Thừa hợp tác với Quân khu 9 rồi!
Chỉ là lúc đó hắn ta cảm thấy với tính Mạc
Thừa thì không thể nào đầu hàng Quân khu 9 được.
Nhưng cuối cùng không ngờ lại thế thật!
Mạc Thừa và Quân khu 9 giải quyết xung đột trong hòa bình mà không mất một viên
đạn nào, nếu không không thể nào Quân khu 9 vừa động thủ, Mạc Thừa cũng lập tức hành động theo được.
Đáng chết!
Càng nghĩ càng giận, hắn ta vỗ mạnh lên bàn làm tên thuộc hạ bên cạnh sợ run:
“Lão đại, chúng ta phải làm thế nào bây giờ? Có cần rút lui không?”
“Rút lui cái gì mà rút lui! Cút ra ngoài!”
Trì Tranh Bắc gầm lên làm tên kia sợ hãi vội chạy đi.
Tiếng súng không ngừng vang lên ngoài cửa sổ. Trì Tranh Bắc biết trong này có một bộ phận là người của Mạc Thừa. Hắn không ngờ chuyện của Dư Xuyên lúc đó lại diễn ra với mình.