Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2424
NGHĨ CÁCH ĐỂ SỐNG SÓT
Không chỉ có cô chê bai, ngay cả đám thuộc hạ cũng kia cũng rất chê bai lão đại nhà mình.
Chuyển chủ đề chẳng khác nào ngầm thừa nhận.
Lão đại của bọn chúng lại bị một người phụ nữ lừa? Hơn nữa còn lừa rất nhiều lần?!
Bảo bọn chúng phải chấp nhận chuyện này thế nào?
Vì vậy, trước sự đau lòng và hụt hẫng của đám người này, Mạc Thừa vỗ bàn nói: “Sau này Nhiếp Nhiên sẽ ở lại chỗ này, tao đã quyết định rồi.”
Nói xong, đám thuộc hạ vốn còn sục sôi đều ỉu xìu cúi đầu xoay người rời đi, không nói nổi nửa câu.
Còn có thể nói gì nữa?
Lão đại nhà mình bị lừa là sự thật, đúng là tan nát tấm lòng sùng bái của thiếu nam bọn chúng.
Bọn chúng phải tìm chỗ phục hồi mới được. 4
Hơn nữa bọn chúng cũng không phải kẻ ngu, lão đại đích thân làm tài xế đưa cô ta về thì gần như là đã quyết định rồi, bọn chúng ầm ĩ như vậy, nói thật chỉ là cho nữ binh này xem thôi.
“…” Mạc Thừa thấy bọn chúng bị sốc, tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Cô gái này đúng là giẫm lên mặt mũi hắn!
“Vui không?”
Trộm gà không thành còn mất nắm gạo, không nhìn thấy Nhiếp Nhiên quỳ khóc
cầu xin, cuối cùng còn kéo mình xuống khiến Mạc Thừa rất khó chịu.
Hắn u ám hỏi một câu, rõ ràng là không vui, nhưng Nhiếp Nhiên coi như không nhìn thấy: “Vui!”
Mạc Thừa nghẹn họng căm hận ném lại một câu: “Hy vọng cô có thể luôn vui ở đây.”
Sau đó hắn đứng dậy rời khỏi phòng khách, để lại Nhiếp Nhiên và Dương Thụ đứng ở cửa.
“Hắn đang uy hϊế͙p͙ cô, không phải thật lòng để cô ở lại chỗ này, cô chắc chắn muốn ở lại đây à?”
“Thật lòng? Dương Thụ, anh được đơn vị bảo vệ quá tốt rồi. Anh tưởng trên thế giới này có lắm thật lòng thế à?” Nhiếp Nhiên gõ nhẹ lên mặt bàn, cười lạnh: “Ở chỗ này anh phải học cách sống thế nào.”
Sống… thế nào?
Dương Thụ mang theo nghi ngờ nhìn
Nhiếp Nhiên đứng lên, đi ra ngoài.
Gió lùa từ ngoài cửa vào khiến anh ta giật mình.
Ban đầu anh ta vẫn không hiểu câu nói đó của cô. Nhưng sau này, dần dần đã hiểu.
Sống quan trọng hơn tất cả.
Ở nơi này không có tình anh em, càng không có tình chiến hữu. Bọn họ là lính đào ngũ của quân đội, là người bị gắn mác ô danh. Cho nên người nơi này không tín nhiệm hai người bọn họ, tất cả đều châm chọc, cười nhạo, hoài nghi.
Bài xích và giễu cợt là trạng thái bình thường anh ta và Nhiếp Nhiên phải đối mặt.
Bọn họ chỉ được ăn bánh bao nguội lạnh, chỉ được tắm nước lạnh, làm việc…
Dương Thụ có thể chịu đựng tất cả những đãi ngộ kia, nhưng làm việc thì anh ta không có cách nào chịu nổi.
Đám người này căn bản không coi mạng người ra gì, có lúc bọn chúng hứng lên sẽ đi ra ngoài bắt người, còn rất tốt bụng dẫn theo Nhiếp Nhiên và anh ta, sau đó tùy ý bắt người đùa giỡn, thậm chí còn mang ra đánh cược.
Xem bài của ai tốt, người thắng có thể giết một quân mã, cuối cùng xem ai giết được nhiều nhất.
Lúc nhìn thấy đứa bé không quá hai ba tuổi bị đè xuống như trâu như chó làm quân mã để giao dịch, Dương Thụ không nhịn được muốn xông lên.
Nhưng mỗi lần thấy ánh mắt cảnh cáo của
Nhiếp Nhiên, anh ta đều dừng lại.
Bọn họ không có năng lực cứu đứa bé kia.
Cho dù cứu được một người thì cũng không cứu được người tiếp theo.
Cho nên coi như không nhìn thấy là cách tốt nhất.
Nhưng mà…
Nhưng anh ta thật sự không thể nhịn được nữa!
Anh ta siết chặt tay, hàm răng sắp bị nghiền nát mà vẫn phải nhẫn nhịn.
Bởi vì anh ta không dám làm ra chuyện gì, sợ liên lụy đến Nhiếp Nhiên, sợ cuối cùng kéo Nhiếp Nhiên vào, cho nên anh ta chỉ có thể… nhịn!
“Về thôi.” Nhiếp Nhiên thấy gân xanh nổi đầy trên nắm tay anh ta, biết anh ta đã chịu đựng lắm rồi.
Cô biết Dương Thụ không nhìn quen cảnh này giống cô. Anh ta vẫn luôn ở trong quân đội, cho dù là Quân khu 2 hay đơn vị dự bị, hoặc là Quân khu 9, anh ta đều chưa trải qua những thứ này, không chịu được cũng rất bình thường.
Chỉ cần là người có trái tim đều không chịu được.
Giống như cô trước kia cũng từng như anh ta bây giờ, dần dà… đã thành tê dại.
Sau khi qua cơn tức giận, sợ hãi, tuyệt vọng thì sẽ là thờ ơ.
Chuyện này nói ra chỉ có mười mấy chữ, nhưng lúc thực sự trải qua thì cả đời đều khó phai mờ và quên được cảm giác đau khổ, cả ngày lẫn đêm căm giận sự bất lực của mình.
“Đừng nhìn nữa.” Nhiếp Nhiên lại kéo áo anh ta, đi vào trong phòng.
Ai ngờ vừa mới đi qua đám người kia, một gã đàn ông béo đã chặn trước mặt Nhiếp
Nhiên, cười xấu xa: “Ồ, sao lại chạy thế?
Cùng chơi đi.”
Dương Thụ thấy có người đến gần Nhiếp
Nhiên, cũng không để ý đến đứa trẻ kia nữa, lập tức chắn trước mặt cô.