Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2423
KHÔNG CÓ GÌ THÚ VỊ HƠN BẤT HÒA
“Anh có biết tại sao hắn lại đưa súng cho tôi không?” Nhiếp
Nhiên cười hỏi ngược lại.
Dương Thụ ngây thơ trả lời: “Không phải bởi vì để cô chạy trốn à?”
Anh ta nhớ lúc ấy Mạc Thừa nói với Nhiếp
Nhiên như vậy.
Nhiếp Nhiên giễu cợt: “Anh cảm thấy một khẩu súng có tác dụng gì với binh lính
Quân khu 9 không?”
Vô dụng. Dương Thụ trả lời trong lòng.
“Vậy…”
Tại sao hắn phải đưa cô?
Nhiếp Nhiên tìm một góc thoải mái dựa vào, trả lời: “Hắn đang thăm dò tôi. Xem rốt cuộc tôi có đoạn tuyệt với Quân khu 9 thật không, xem tôi có phải là gián điệp không, xem tôi có dám nổ súng với chiến hữu cũ không.”
Khẩu súng kia đã để lộ rằng hắn sẽ không rời đi.
Nếu không hắn sẽ không dễ dàng giao súng cho mình.
Có lẽ chính Mạc Thừa cũng không chú ý đến điều này.
Nhiếp Nhiên cụp mắt, cười sâu xa.
“Chẳng trách.”
Chẳng trách Nhiếp Nhiên bắn xong, Mạc
Thừa đã xuất hiện ngay. Hóa ra Nhiếp
Nhiên đang dùng cách đồng quy vu tận ép
Mạc Thừa tin tưởng rồi ra tay giúp đỡ.
“Nhưng tại sao hắn phải giúp cô?”
“Có chuyện gì thú vị hơn chuyện người
Quân khu 9 bất hòa, chém giết lẫn nhau?”
Ngay từ đầu hắn đã không hề che giấu hứng thú đối với cô. Bây giờ cô thành người bị Quân khu 9 đuổi, còn là một người giết chiến hữu. Người thú vị như vậy, sao Mạc Thừa bỏ qua được?
Nhiếp Nhiên giải thích xong, đặt cốc trà xuống, nằm lên giường nghỉ ngơi. Cô nhắm mắt lại, Dương Thụ không dám lên tiếng nữa, lặng lẽ đi ra ngoài, đóng cửa lại thay
CÔ.
Đến khi Nhiếp Nhiên nghỉ ngơi xong, đi ra khỏi phòng vẫn thấy Dương Thụ đứng ở ngoài cửa.
“Cô tỉnh rồi à?” Dương Thụ cười hỏi.
Anh ta vẫn duy trì dáng vẻ của quân nhân.
Nhiếp Nhiên thầm thở dài trong lòng, gật đầu nói: “Đi thôi, đi xuống dưới ăn chút gì đó.”
Nhưng Dương Thụ chặn trước mặt cô, chột dạ nói: “Hay là tôi đi lấy, cô ở trong phòng nghỉ ngơi đi.”
Nhiếp Nhiên nhìn thấy sự khác thường của anh ta, khẽ liếc anh ta một cái rồi vòng qua đi xuống dưới.
Mới đến phòng khách đã nghe thấy nơi này cực kỳ ồn ào.
“Lão đại, cô ta là binh lính Quân khu 9, làm sao chúng ta có thể thu nhận người như vậy được?! Đây là một quả bom hẹn giờ!”
“Lần này em cũng đồng ý với thằng béo!
Lão đại, không thể giữ cô gái này lại được, cô ta sẽ hại chết chúng ta!”
“Đúng vậy, lão đại! Trong chuyện này, anh phải nghe mọi người.”
“Lão đại, anh đừng làm liều…”
Mạc Thừa ngồi hút thuốc không nói câu gì, mặc cho đám người kia tranh cãi.
Nhiếp Nhiên biết ngay là hắn cố ý để cho mình nghe thấy.
Với tính hắn, nếu muốn giữ mình lại quá đơn giản, sao lại để cho đám người này lắm lời đến thế chứ?
“Anh ta bị tội lừa không ít, chắc không để ý chuyện này đâu.”
Cô đột nhiên lên tiếng khiến người trong phòng im bặt.
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn chằm chằm người bên ngoài, thấy cô dựa vào cửa, khoanh hai tay trước ngực, cười với bọn chúng.
Lúc này Mạc Thừa cũng quay sang nhìn cô, trong nụ cười lộ ra ý nghiền ngẫm.
Tên thuộc hạ gần Nhiếp Nhiên nhất hoàn hồn lại đầu tiên, đập mạnh lên bàn khiến cốc nước trên bàn rung lên: “Mẹ nó cô nói cái gì! Lão đại của chúng tôi bị cô lừa bao giờ, cô có tin tôi bắn chết cô không?”.
Nhiếp Nhiên cười bước vào bên trong phòng khách, đứng ở cuối bàn, nhìn Mạc
Thừa, nói với tên thuộc hạ kia: “Nếu anh không tin, có thể hỏi lão đại của anh xem có phải anh ta bị tôi lừa rất nhiều lần rồi không.”
“Lão đại…”
Mọi người lại nhao nhao quay sang nhìn lão đại nhà mình, vẻ mặt không thể tin và không dám tin.
Lão đại bị một người phụ nữ lừa rất nhiều làn?
Làm sao có thể!
Tuyệt đối không thể nào!
Dưới ánh mắt mong đợi và khao khát của mọi người, Mạc Thừa không ngờ Nhiếp
Nhiên sẽ đá chuyện này lại cho mình nên rất lúng túng.
Hắn phủ nhận thì chính là nói dối, sẽ bị
Nhiếp Nhiên khinh thường.
Hắn thừa nhận thì sẽ bị thuộc hạ khinh thường.
Im lặng một lúc, cuối cùng hắn ho nhẹ, hỏi:
“Tỉnh rồi à?”
Chậc! Chuyển chủ đề thật gượng gạo.
Nhiếp Nhiên chê bai nhìn hắn.