Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2425
NHÁT GAN THÌ THẢ TÔI ĐI
Nhiếp Nhiên sợ anh ta xung đột với người kia nên vỗ nhẹ lên vai anh ta, sau đó nói với gã kia: “Tôi không biết chơi.”
“Không biết chơi bài, vậy biết giết người chứ?” Hắn ta châm chọc.
Trong mấy ngày ngắn ngủi này bọn chúng nghe nói nữ binh nhìn rất bình thường này thế mà lại bắn chết hai chiến hữu của mình.
Đúng là ác!
Người ta nói độc nhất là lòng dạ đàn bà, đúng là không sai một chút nào.
Hơn nữa mấy ngày nay bọn chúng cũng đã nhìn ra lão đại nhà mình không hề để ý
đến cô ta. Tuy cô ta từng lừa lão đại, nhưng vậy thì đã sao?
Đầu tiên bọn chúng chỉ thầm sỉ nhục, sau đó thấy lão đại không để ý, thế là không kiêng dè nữa. Bọn chúng cảm thấy hai người này giống như con chó không biết sủa lão đại nuôi mà thôi.
“Nào nào nào, thể hiện tài năng đi, dù sao cũng là binh lính Quân khu 9, đừng làm mất mặt Quân khu 9 các người.”
Gã béo kia không ngừng làm ầm lên, gã bên cạnh giả vờ nghiêm túc nói: “Mày nói thế không đúng rồi béo, bây giờ người ta không phải là binh lính Quân khu 9 nữa, người ta là… lính đào ngũ”
Tất cả mọi người đều cười ầm lên.
“Ha ha ha ha…”
Dương Thụ siết chặt nắm đấm, nếu như là trước kia, nhất định anh ta sẽ xông lên đánh cho tên béo này một trận, nhưng bây giờ anh ta sẽ không làm thế. Bởi vì anh ta
biết kích động xong sẽ không giải quyết được hậu quả.
Vẻ mặt Nhiếp Nhiên không hề thay đổi nào, cô yên lặng quan sát Dương Thụ, xem xem sau khi bị người khác khiêu khích, anh ta sẽ có thái độ thế nào. Cô rất muốn biết trải qua bước ngoặt này, trạng thái tâm lý của anh ta có thay đổi hay không.
Nhưng rất may không khiến cô thất vọng.
Chỉ mười ngày ngắn ngủi anh ta đã học được cách kiềm chế.
“Này! Tôi đang nói chuyện với cô đấy! Ngu rồi à?!” Tên béo kia đẩy cô.
Nhiếp Nhiên bị hắn đẩy mạnh nên xô vào cái cối đá bọn chúng thường dùng để đánh bạc, đau điếng.
Cô cau mày lại, ngẩng đầu lên, nhưng lại vô tình liếc về phía cuối hành lang tầng hai. Cô lưu loát cầm cái chai rượu bọn chúng để dưới đất lên đập vào đầu gã béo kia.
Choang! Mảnh thủy tinh bắn khắp nơi. Đầu tên béo chảy máu ròng ròng.
Đám người chấn động, ngay cả những đứa bé kia cũng quên cả run, trợn tròn mắt nhìn.
Sân nhà im phăng phắc, chỉ nghe được tiếng huyên náo xa xa.
“Tao nói rồi, đừng có nhắc đến Quân khu 9 với tao.” Nhiếp Nhiên tùy ý ném chai thủy tinh nát xuống đất: “Lần sau sẽ không phải là chai thủy tinh nữa đâu.”
Gã kia hoàn hồn lại, sờ chất lỏng nóng bỏng trên mặt mình, lúc nhìn thấy bàn tay toàn máu, hắn hoàn toàn bùng nổ: “Con chó mày muốn chết à!”
Nói xong hắn giơ súng lên nhắm vào Nhiếp
Nhiên.
Dương Thụ chặn trước mặt cô, nhưng
Nhiếp Nhiên lại đẩy anh ta ra.
“Nhiếp…”
Nhưng nếu như không phải thì cô sẽ phản kích.
Không ngờ, cô lại phản kích… không nể tình thế này.
Gã béo kia mới nhắc đến Quân khu 9 thôi đã khiến cô phản ứng lớn đến thế. Xem ra
Quân khu 9 này đúng là vùng cấm của cô.
“Sao tôi lại thăm dò cô được, mấy hôm nay tôi bận quá thôi.”
Mạc Thừa nhìn cái đầu nở hoa của tên béo kia, cô ra tay ác thật, có lẽ tên này phải khâu mấy mũi mới được.
Chắc cô ôm tâm tư rời đi thật rồi nhỉ?
Hắn suy nghĩ rồi hất cằm với Nhiếp Nhiên:
“Cô lên đây, tôi có chuyện nói với cô.”
“Lão đại…” Tên béo kia thấy lão đại nhắm mắt làm ngơ với thương thế của mình, che đầu khẽ gọi một tiếng.
“Hai đứa chúng mày đưa thằng béo đi chữa trị.” Mạc Thừa ném lại câu này rồi đi
vào trong phòng, không quan tâm đến bọn chúng nữa.
Tên kia biết được thái độ của lão đại, tuy không cam lòng nhưng vẫn không dám nói thêm gì nữa, chỉ có thể để người đỡ đi.