Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2422
Đám thuộc hạ kia thấy Mạc Thừa quan tâm cô thì đều kinh hãi trong lòng.
Tuy lão đại nhà mình vẫn chưa tới mức đích thân bằng bó cho cô, nhưng có thể khiến lão đại dặn dò như vậy cũng đã rất ghê gớm rồi.
Hơn nữa vừa rồi cô gái này tức giận, lão đại làm động tác gì nhỉ?
Đầu hàng?
Má ơi!
Có nhầm không thế, ở trước mặt Dư Xuyên và Trì Tranh Bắc, thậm chí là trước mặt Quân khu 9, lão đại của bọn chúng cũng không có hành động như vậy, bây giờ lại làm thế với một cô gái.
Bọn chúng đi theo lão đại lâu lắm rồi, chưa bao giờ thấy hắn có thái độ thân thiết với người phụ nữ nào, càng chưa từng thấy đưa ai về.
Đặc biệt là đối phương còn mặc quần áo quân đội!
Đúng là đáng sợ!
Mà Nhiếp Nhiên thì tỏ ra vô cùng bình tĩnh, cô vào phòng, cởi quần áo chỉ để lại cái áo ba lỗ rồi băng bó cho mình.
Cho dù kiếp trước hay kiếp này, trên người cô luôn có thương tích, đến nỗi khả năng băng bó còn chuyên nghiệp hơn cả bác sĩ.
May mà chỉ là trầy xước, không bị đạn bắn trúng mình, do lâu không băng bó và bôi thuốc nên máu đã đông lại, dính chặt vào quần áo.
Cô dùng bông thấm nước lạnh đắp vào chỗ bị thương, đợi gỡ được áo ra mới từ từ lâu sạch vết máu, bôi thuốc lên, cuối cùng quấn băng gạc lại.
Đến khi Dương Thụ theo mấy chiếc xe còn lại về đến nơi, tiến vào đã thấy Nhiếp Nhiên đang giẫm một chân trên ghế, cắn một đầu bằng gạc băng bó tay cho mình, động tác lưu loát mà nhanh nhẹn.
Trong phòng rất lạnh mà cô lại ăn mặc phong phanh, ánh sáng ấm áp ngoài cửa sổ chiếu vào khiến da cô sáng bóng khiến anh ta ngẩn ngơ.
“Có chuyện gì à?” Nhiếp Nhiên không vui vì anh ta không gõ cửa đã đi vào, cô nhả miếng bằng ra, lạnh lùng hỏi.
Dương Thụ hoàn hồn lại, vội vàng nhìn đi chỗ khác, luống cuống nói: “Tôi… xin lỗi, tôi… tôi không biết…” “Có chuyện gì?” Nhiếp Nhiên mất kiên nhẫn hỏi.
Dương Thụ gật đầu: “Có.” Nhiếp Nhiên bằng bó xong, đá cái ghế bên cạnh đến trước mặt Dương Thụ: “Nói đi.” Dương Thụ ngồi xuống. Anh ta cảm thấy Nhiếp Nhiên vào đây rồi thì tính cách đã hơi thay đổi, hoặc thẳng thắn mà nói đây mới giống cô.
“Rốt cuộc cô muốn làm gì?” Anh ta tò mò hỏi.
Nhiếp Nhiên đứng dậy rót cho mình cốc nước nóng, ngồi xuống cạnh giường uống từng ngụm nhỏ: “Không làm gì cả, đúng như anh nhìn thấy đấy, tôi muốn ở lại chỗ này.” “Cô quyết định đoạn tuyệt với Quân khu 9 thật à?” Dương Thụ không tin nổi.
Cô tức giận là bình thường.
Cô phẫn nộ cũng là bình thường.
Dù sao bị phản bội thì ai cũng sẽ không chịu nổi!
Nhưng đoạn tuyệt với Quân khu 9, đến cái hang ổ thổ phỉ này…
Anh ta không cho rằng đây là một quyết định sáng suốt.
“Nếu không thì sao? Chẳng lẽ bây giờ tôi nên trở về, cầu xin Lý Tông Dũng khai ân cho tôi?” Nhiếp Nhiên nhỏ giọng nói:
“Đừng quên tôi lại bắn chết hai binh lính nữa. Bây giờ tôi là người bị truy nã, đã không còn đường lui rồi.” 2 “Nhưng chắc từ trước lúc bắn chết bọn họ, cô đã định ở lại chỗ này rồi đúng không?” Anh ta không quên câu nói của Nhiếp Nhiên lúc ấy, cô muốn Mạc Thừa chủ động tới giúp cô.
Nếu như không phải có tính toán xong từ trước, sao cô lại nói như vậy chứ?
Nhiếp Nhiên kinh ngạc nhướng mày cười với anh ta: “Hiếm khi thấy anh thông minh thế này.” Lời khen ngợi này không khiến Dương Thụ vui lên nổi.
“Tại sao? Tại sao phải lựa chọn hắn?” Nhiếp Nhiên giễu cợt: “Lúc đó tôi còn có lựa chọn khác à? Tôi không phải thần, khi đó đơn độc chiến đấu, nếu như Mạc Thừa không đến giúp tôi, chúng ta sẽ bị bắt trở về, không phải anh ngây thơ đến nỗi cho là người Quân khu 9 sẽ nể tình chiến hữu cũ thả chúng ta đi chứ?” “Nhưng rõ ràng lúc đó cô bảo hắn đi rồi.” Nhiếp Nhiên bật cười: “Tôi bảo anh ta đi, chẳng lẽ anh ta sẽ đi thật sao?” Mạc Thừa không phải là một người nghe lời. Huống hồ vở kịch này đặc sắc đến vậy, sao hắn có thể bỏ qua?