Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2417
Tên thuộc hạ bên cạnh Mạc Thừa cười dữ tợn: “Chúng tôi cần gì phải đi theo cô, bắt cô rồi thì những người đó sẽ không dám động đến chúng tôi.” Nhiếp Nhiên lắc đầu: “Vô dụng thôi, tôi là con cờ bỏ rồi. Lần này bọn họ vốn định kiếm cớ bắt tôi về nên cố ý giao chiến với đám người Trì Tranh Bắc, nếu tôi chết trong khi giao chiến thì chẳng sao. Nhưng nếu như tôi còn sống, bọn họ nhất định sẽ nghĩ cách bắt tôi, sau đó diệt khẩu. Bây giờ anh ở bên cạnh tôi sẽ trở thành cái cớ cho bọn họ giết tôi và động đến các anh. Anh chắc chắn muốn làm thế ư?” Mạc Thừa híp mắt lại: “Tại sao bọn họ phải bắt cô?” “Tôi phạm tội giết người, bọn họ muốn bắt về, nhưng lại sợ mất mặt nên muốn mượn tay Trì Tranh Bắc giết tôi.” Nhiếp Nhiên trả lời thẳng thắn.
Mạc Thừa hừ lạnh một tiếng: “Mất mặt? Cô giết người không phải rất bình thường à?
Có binh lính Quân khu 9 nào chưa từng giết người?” “Nhưng tôi giết hai chiến hữu của mình.” Câu này của cô khiến mọi người sững sờ.
Mạc Thừa cong môi lên khen ngợi: “Khủng đấy.” Không hổ là người hắn nhìn trúng, ngay cả chiến hữu của mình cũng xuống tay được.
Tên thuộc hạ nhắc nhở: “Lão đại, anh đừng tin cô ta! Cô ta là người của quân đội, không phải đám người đó đều khoác lác là tình chiến hữu sâu nặng sao, không thể nào giết chiến hữu của mình được!” Tiếc là Mạc Thừa không nghe lọt một chữ, còn gật đầu: “Được rồi, nếu cô cứ muốn giúp tôi thì tôi sẽ tin cô một lần.” “Lão đại!” Mạc Thừa vung tay lên nói với những người kia: “Lên xe, đi!” Trước khi lên xe, hắn dừng bước, quay lại cười với cô: “Chạy trốn mà, dù sao cũng phải cầm ít đồ tự vệ mới được, đừng để thảm hại quá.” Nói rồi hắn rút khẩu súng bên hông mình ra, nhét vào trong tay cô rồi ngồi vào trong xe, lái xe rời đi.
Bọn chúng thấy lão đại nhà mình không chỉ dễ dàng bỏ qua cho nữ binh này, còn tốt bụng đưa súng của mình cho cô, đều cảm thấy lão đại điên rồi.
Bị một người phụ nữ làm mụ mẫm đầu óc!
Chúng tức giận lườm Nhiếp Nhiên rồi chui vào trong xe, lái xe theo lão đại nhà mình.
Dương Thụ sốt ruột: “Cô quen hắn thì có thể bảo hắn đưa cô đi mà. Người của đơn vị đến chắc chắn là vì muốn bắt cô, bọn họ sẽ không bỏ qua cho cô đơn giản thế đâu.” Anh ta nhìn ra được tên đàn ông Mạc Thừa đó đối xử đặc biệt với Nhiếp Nhiên.
“Anh có biết tôi cầu xin hắn sẽ phải trả giá thế nào không?” Nhiếp Nhiên nhìn mấy chiếc xe đang lao đi kia, cong môi lên: “Tôi muốn hắn chủ động tới giúp tôi.” Chủ động tới giúp cô?
Không phải vừa rồi cô rất hùng hồn bảo bọn chúng chạy đi sao?
Sao bây giờ lại nói bọn chúng sẽ chủ động đến giúp cô?
Nhiếp Nhiên không định giải thích cho anh ta, bởi vì cô thấy có một đám người đuổi qua đây.
“Mau đi thôi!” Nhiếp Nhiên nắm chặt khẩu súng của Mạc Thừa, chạy về phía trước. Dương Thụ thì không phân biệt được những người phía xa rốt cuộc là ai nên vẫn mong chờ mà đứng lại mấy giây. Anh ta hy vọng đối phương chỉ là người dân bình thường đi ngang qua chứ không phải là binh lính hoặc là phần tử nguy hiểm.
Nhưng kết quả lại khiến anh ta thất vọng.
Đám người kia dần đến gần, gương mặt người dẫn đầu cũng từ từ rõ ràng, cả cái cầu vai bị ánh mặt trời làm chói mắt trên vai nữa.
Đó là… cầu vai của riêng Quân khu 9!
Vu Thừa Chinh!
Cuối cùng bọn họ vẫn không bỏ qua cho Nhiếp Nhiên!
Lúc này anh ta không do dự nữa.
Nhiếp Nhiên thấy anh ta chạy theo thì hỏi:
“Bao nhiêu người?” “Hơn hai mươi.”