Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2418
NGƯỜI CỦA TÔI SAO CÓ THỂ CHẾT DỄ THẾ ĐƯỢC?
Vu Thừa Chinh chấn động: “Nhiếp
Nhiên! Tốt nhất cô nên biết mình đang nói cái gì!”
“Đương nhiên tôi biết mình đang nói gì.”
Giọng Nhiếp Nhiên cũng lạnh như băng, hoàn toàn không giống lúc nói chuyện với bọn họ ở trong đơn vị.
“Cô càn rỡ cũng phải có mức độ! Ở Quân khu 9, không ai được đối xử đặc biệt hết!”
Nhiếp Nhiên cười châm chọc: “Đối xử đặc biệt? Bây giờ ở trong mắt các anh tôi chẳng khác nào một người chết cả!”
Câu này của cô khiến ánh mắt Vu Thừa
Chinh thoáng dịu đi, anh ta tưởng Nhiếp
Nhiên nói chuyện của Cửu Miêu và Lý Kiêu liền nói: “Tiểu đoàn trưởng nói sẽ giúp cô rồi.”
“Anh cảm thấy tôi còn tin ông ta à?” Nhiếp
Nhiên hừ lạnh, bởi vì mất máu quá nhiều nên lúc này mặt cô hơi tái, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng: “Nể tình chúng ta là chiến hữu, anh để tôi đi đi.”
“Không thể!” Vu Thừa Chinh từ chối không do dự.
Nhiếp Nhiên sầm mặt lại: “Vu Thừa Chinh, anh muốn dồn tôi vào chỗ chết đúng không?”
“Cùng chúng tôi về đi.” Vu Thừa Chinh nghiêm túc ra lệnh.
Nhiếp Nhiên híp mặt lại, giơ súng lên cảnh cáo: “Anh đừng có ép tôi.”
Đám người kia không ngờ Nhiếp Nhiên có vũ khí, vội lui về phía sau một bước, Lý
Vọng và Cố Vinh An thấy Nhiếp Nhiên như vậy càng thêm sốt ruột.
“Nhiếp Nhiên, cô đừng làm bậy!”
“Đúng vậy! Nhiếp Nhiên! Cô đừng sai càng thêm sai nữa! Không có chuyện gì là không thể giải quyết cả!”
Đám người kia vẫn cố khuyên nhủ Nhiếp
Nhiên, đáng tiếc Nhiếp Nhiên cau mày quát lên: “Im miệng!”
Cô giơ súng nhắm vào bọn họ, gằn giọng nói với Vu Thừa Chinh: “Anh biết kỹ thuật bắn của tôi rồi đấy, nếu còn ép tôi, tôi không ngại kéo theo hai người chết chung đâu.”
“Nhiếp Nhiên! Cô đừng u mê không tỉnh!
Cô làm như vậy chỉ khiến hậu quả nghiêm trọng hơn thôi.”
Thấy cô mở chốt an toàn, Vu Thừa Chinh cũng nghiêm giọng hơn, mà đám người Lý
Vọng dù lo lắng nhưng là binh lính nên
bọn họ vẫn lập tức giơ súng lên nhắm vào
Nhiếp Nhiên.
Hai bên đối đầu, căng thẳng đến nỗi khiến người ta không tự chủ được nín thở.
Nhưng cho dù bị hai mươi mấy người đồng thời giơ súng nhắm vào, Nhiếp Nhiên vẫn không hề lép vế.
Cô dửng dưng chĩa súng vào một người trong đó, nói: “Anh có biết nếu tôi tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng không?”
Ánh nắng sớm khúc xạ lên khẩu súng của cô làm cho lòng người ta phát run: “Tôi chỉ hỏi một câu, rốt cuộc có thả cho tôi đi không?”
“Không thả!
Vu Thừa Chinh vừa mới nói xong đã nghe thấy một tiếng súng vang lên.
Đoàng!
Một người trong đám người Quân khu 9 ngã xuống đất.
Rất rõ ràng, người nổ súng không hề do dự nào.
Đám người Vu Thừa Chinh ngẩn ra, sau đó gầm lên giận dữ: “Nhiếp! Nhiên!”
Bọn họ không ngờ Nhiếp Nhiên sẽ bắn thật!
Bọn họ nghĩ đến tình chiến hữu những ngày qua, cho dù giơ súng với cô nhưng không hề có ý nổ súng, nhưng Nhiếp Nhiên lại không do dự làm thế.
“Nhiếp Nhiên, cô có biết mình đang làm gì không!” Lý Vọng tức giận gầm lên với
Nhiếp Nhiên rồi vội cấp cứu cho người kia, hy vọng anh ta có thể tỉnh lại trước.
Nhiếp Nhiên thấy thế thì cười giễu cợt, rõ ràng là đang châm biếm hành động của Lý
Vọng chỉ là phí công mà thôi.
“Bây giờ tôi có năm viên đạn, ít nhất có thể
giết ba người, có muốn thử không?” Cô dửng dưng nói.
Nhưng không ai có tâm trạng nghe cô nói chuyện nữa, Vu Thừa Chinh nhìn chằm chằm binh lính bị thương kia, hỏi: “Sao rồi?”
“Không được, bắn vào tim, nhất định phải đưa về, có lẽ còn có chút hy vọng.” Lý Vọng nói với Vu Thừa Chinh.
Tim?
Đây chẳng phải là một phát mất mạng à?!
Cô dám ra tay độc ác như vậy!
Vu Thừa Chinh ra lệnh: “Lập tức liên lạc với đơn vị, mấy người các câu khiêng cậu ấy ra ngoài, đưa đến bệnh viện! Nhanh lên!”
Mấy người kia vội khiêng binh lính kia rút lui, đồng thời liên lạc với đơn vị cử bác sĩ tới cấp cứu.
Từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc, vẻ mặt
Nhiếp Nhiên vẫn luôn bình thường, không hề thay đổi.
Vu Thừa Chinh nổi giận.
“Nhiếp Nhiên, cô dùng súng bắn người khác bị thương, còn chống lại lệnh bắt, cô có biết chúng tôi có quyền hạ gục cô ngay tại chỗ không!”
Nếu không phải vẫn nghĩ đến chút tình cảm chiến hữu thì ngay lúc nổ súng vừa rồi, Nhiếp Nhiên đã thành một thi thể rồi!
Nhưng Nhiếp Nhiên lại không sợ hãi, nói:
“Không thành vấn đề, muốn chết chúng ta cùng chết.”
Cô nắm chặt khẩu súng, nghe ý như đã muốn cùng chết từ lâu.
Đúng lúc này, tiếng động cơ xe vang lên cách đó không xa, một chiếc xe lao vào giữa bọn họ, người trên xe tựa lưng vào ghế, cười nói: “Người của tôi sao có thể chết dễ dàng như vậy được?” ?