Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2416
Bởi vì thỏa thuận là do hắn ta đưa ra, nếu như hắn ta đơn phương hủy bỏ thật thì không hay ho gì cả.
Quan trọng nhất là vì truy kích Nhiếp Nhiên mà bọn họ tiêu hao không ít đạn, lúc này ai biết trên tay Mạc Thừa có bao nhiêu đạn dược và nhân lực ẩn nấp, thậm chí còn có thể có người Quân khu 9 trong đó.
Nghĩ vậy, hắn ta nghiến răng, cố nhịn nỗi nhục này.
“Xin lỗi, Mạc lão đại, lần này là tội lỗ mãng, nhưng lần sau mong anh quản cho tốt người của mình.” Nói xong, hắn ta lạnh lùng liếc cô gái đứng cạnh Mạc Thừa rồi Xoay người rời đi.
Hắn ta rút rất nhanh, có vẻ không muốn khơi mào đấu tranh nội bộ giữa bọn họ thật.
Nhiếp Nhiên khẽ cau mày lại.
Mạc Thừa thấy vẻ mặt không vui của cô thì nhướng mày: “Hình như cô không nỡ để Trì Tranh Bắc đi nhỉ? Hay là tôi gọi hắn lại?” “Không cần.” Nhiếp Nhiên dửng dưng trả lời một câu rồi thu hồi tầm mắt, nói với hắn: “Lần này cảm ơn anh.” Mạc Thừa thấy cô ngoan ngoãn thì trong lòng rất đắc ý, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh nhạt: “Chỉ một câu cảm ơn thôi à? Hình như cô vẫn nợ tôi một lần, tính thêm lần này đã là hai lần rồi.” Nhiếp Nhiên cau mày, cảm thấy hắn được đằng chân lân đằng đầu: “Lần đó rõ ràng là tự anh chạy lên, liên quan gì đến tôi?” Lúc ấy ở trên xe cô đã đạp Mạc Thừa xuống để hắn tránh được lần vây quét kia rồi, nhưng hắn lại coi thường bám theo bằng được, còn bị Dịch Sùng Chiêu bắn một phát.
Dịch Sùng Chiêu…
Nghĩ tới Dịch Sùng Chiêu, ánh mắt cô lại tối đi.
Mạc Thừa đứng bên cạnh bắt được vẻ ảm đạm nhanh chóng lướt qua đáy mắt cô, không hiểu vì sao, nhưng hắn biết nhất định là vì một người hoặc là một chuyện nào đó.
Mạc lão đại bị xem nhẹ rất khó chịu.
Hắn hừ một tiếng châm chọc: “Không có tôi, các người có thể dễ dàng bắt được Dự Xuyên thế à?” “Nếu như có thể, tôi thật sự hy vọng không bắt được Dư Xuyên.” Mạc Thừa chưa bao giờ thấy vẻ mặt cô hung ác thế này, nhất thời không hiểu nổi:
“Là sao?” Cô hối hận vì bắt Dư Xuyên ư?
Không thể nào, không phải cô là người của quân đội à?
Bắt loại người như bọn chúng không phải là thiên chức của cô sao?
Lúc hắn vẫn chưa hiểu ý Nhiếp Nhiên thì tên thuộc hạ bên cạnh đột nhiên nói: “Lão đại, hình như có người tới, em nghe thấy có rất nhiều tiếng bước chân.” “Không phải tên Trì Tranh Bắc đó quay lại chứ?” Dương Thụ vừa mới yên tâm được, giờ lại căng thẳng.
Tên thuộc hạ bác bỏ: “Không thể nào, không thấy vừa rồi bọn chúng chạy như lửa đốt mông à! Làm sao quay lại được!” “Vậy sao lại có người?” Dương Thụ thắc mắc.
Nhiếp Nhiên hơi biến sắc: “Nếu như tôi đoán không nhầm thì chắc là người của quân đội.” “Không thể nào? Rõ ràng hai người kia bị tôi đánh ngất rồi, tin tức cô chạy trốn không thể truyền về đơn vị nhanh như vậy được.” Dương Thụ cuống lên.
Nhiếp Nhiên cười lạnh: “Đây là biên giới, tiếng súng lớn như thế, bọn họ không thể nào không nghe thấy, hơn nữa anh tưởng ông ta sẽ không để lại đường xoay xở à?
Tôi chỉ là một con mồi không quan trọng, nói không chừng ông ta đã sớm bố trí mai phục ở xung quanh rồi.” Bầu không khí vô cùng nặng nề.
Đoàng!
Quả nhiên phía xa truyền đến tiếng súng giao chiến.
Tên thuộc hạ bên cạnh Mạc Thừa rút súng nhắm vào Nhiếp Nhiên: “Mẹ kiếp, cô đúng là gian tế thật! Lão đại, giết cô ta đi!” Dương Thụ vội chắn trước mặt Nhiếp Nhiên, hô lên: “Không phải! Cô ấy không phải gian tế!” “Vậy sao? Cô ta tự nói mình là con mồi, xung quanh có mai phục rồi, mày còn nói với tao là không phải? Quân nhân nói dối còn lợi hại hơn cả chúng tao!” Dương Thụ nghe xong chỉ muốn lao lên đánh nhau.
“Dương Thụ!” Nhiếp Nhiên quát khẽ, Dương Thụ đành thu lại nắm đấm.
Lúc này Nhiếp Nhiên mới quay sang nói với Mạc Thừa: “Anh cứu tôi một lần, bây giờ tôi trả lại anh một lần.” “Ồ? Vậy cô định trả thế nào? Lấy thân báo đáp à?” Mạc Thừa khoanh tay trước ngực:
“Trông cô nhỏ thế này chắc không chịu nổi mấy đêm nhỉ?” Nói rồi hắn quan sát dáng người sau cái áo choàng dài dày nặng của cô.