Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2415
GỌI MỘT TIẾNG LÃO ĐẠI NỮA ĐI
Mà lúc này Mạc Thừa nghiêng đầu nhìn Nhiếp Nhiên: “Có vấn đề…
Ừm, đúng là có vấn đề.”
Nhiếp Nhiên cau mày lại.
Rõ ràng hắn đang uy hϊế͙p͙ mình!
Chỉ cần hắn nói không quen mình, sau đó tời đi…
Cô quay sang nhìn hắn.
Trong mắt hắn là ý cười xấu xa đắc ý, hình như đã chắc chắn cô sẽ nhận thua.
Nhiếp Nhiên híp mắt lại, mỉm cười: “Lão đại, việc anh bảo tôi làm tôi đã làm xong rồi, bọn họ cũng đã tới, sao tôi còn có vấn đề được?”
“Lão đại?” Mắt Mạc Thừa sáng lên, có vẻ vô cùng hài lòng với cách gọi này: “Gọi một tiếng nữa đi.”
Nhiếp Nhiên chẳng hiểu hắn vui cái quái gì, không phải ngày nào đám thuộc hạ kia cũng gọi hắn rất nhiều lần à? Nếu như ai gọi hắn hắn cũng vui, vậy có khác gì kẻ ngu?
Hơn nữa bây giờ trọng điểm là gọi lão đại à?
Trọng điểm phải là cô đang lợi dụng Mạc
Thừa, trói mình và hắn vào cùng một sợi dây mới đúng. Mặc dù trong lòng không muốn nhưng Nhiếp Nhiên vẫn duy trì vẻ mặt nên có, gọi hắn một tiếng: “Lão đại.”
Mạc Thừa vô cùng thỏa mãn: “Ngoan lắm.
Giọng điệu như nói với cún cưng khiến
Nhiếp Nhiên khẽ híp mắt lại.
Mạc Thừa như khiêu khích cô vậy, muốn xem cô làm gì.
Cuối cùng Nhiếp Nhiên chỉ cười lạnh nhìn đi chỗ khác.
Câu “ngoan lắm” này của hắn gần như đã xác nhận rồi, không thể hất cô ra nữa.
Quả nhiên Trì Tranh Bắc nghe bọn họ nói chuyện xong cũng đã chắc chắn nữ binh này và Mạc Thừa có vấn đề. Chẳng lẽ nữ binh này giống Cửu Miêu, đều là gian tế được cài vào Quân khu 9?
Trì Tranh Bắc không dám nghĩ nhiều, hắn ta không biết tại sao nữ binh này lại xuất hiện ở đây. Chẳng lẽ Mạc Thừa và Quân khu 9 đạt được nhận thức chung rồi?
Càng nghĩ hắn ta càng kinh hãi: “Mạc lão đại, anh dẫn chúng tôi đến đây là muốn làm gì!”
“Anh nói xem?” Mạc Thừa cười với hắn ta.
Câu này vào tai Trì Tranh Bắc lại thành ý khác: “Mạc lão đại, trước đó chúng ta đã nói rõ là tạm thời án binh bất động rồi, không phải anh muốn thất hứa đấy chứ?”
Mạc Thừa hừ lạnh: “Tôi có ý thất hứa à?
Tôi chưa bắn một phát súng nào, ngược lại
Trì lão đại bắn người của tôi nhiều phát như vậy là có ý gì?”
“Tại cô ta mặc quần áo binh lính, nhìn thấy tôi lại chạy. Mạc lão đại nên biết bây giờ là thời kỳ đặc biệt, đương nhiên tôi không thể bỏ qua rồi.”
Thật ra câu này của Trì Tranh Bắc cũng không có gì sai, đáng tiếc hắn ta gặp phải
Mạc Thừa.
Từ trước đến giờ, Mạc Thừa làm việc đều rất tùy hứng.
“Cô ấy mặc quần áo binh lính sẽ bị bắn, vậy lát nữa tôi mặc bộ quần áo này vào, Trì lão đại cũng định bắn chết tôi à?” Mạc
Thừa nghiêng đầu, nghịch khẩu súng trong tay.
Trì Tranh Bắc nghẹn họng, ai có mắt cũng nhìn ra được hắn đang bảo vệ cô gái kia.
“Mạc lão đại, anh đừng có già mồm át lẽ phải.” Hắn ta lạnh lùng nhắc nhở.
Mạc Thừa nhìn chằm chằm khẩu súng trong tay mình, nhếch mép cười: “Tôi rất lịch sự lễ phép với người chết, anh muốn cảm nhận chút không?”
Hắn vừa dứt lời, người của Trì Tranh Bắc đã đồng loạt giơ súng lên nhắm vào người của Mạc Thừa.
Nhưng Mạc Thừa vẫn thản nhiên nghịch súng, hoàn toàn không thấy bầu không khí căng thẳng trước mặt, hắn mất kiên nhẫn phất tay: “Được rồi, tôi không có hứng ở đây lề mề với anh. Anh nói đi, anh bắn người của tôi, thất hứa rồi, anh định làm thế nào?”
Dáng vẻ y hệt như chủ nợ.
“… Tôi không biết cô ta là người của anh.”
Trì Tranh Bắc nghiến răng gằn từng chữ.
Mạc Thừa phì cười, châm chọc: “Tôi có một trăm tám mươi thuộc hạ, sao hả, còn phải
bắt từng người đi gặp Trì lão đại à?”
“Mạc lão đại, anh đừng có ức hϊế͙p͙ người quá đáng.”
Trì Tranh Bắc cảm thấy nói chuyện với hắn có thể tức chết người!
Đúng là vô lý tới cực điểm!
Chẳng lẽ đường đường một lão đại như hắn ta còn phải xin lỗi ngay trước mặt thuộc hạ của mình và đối phương?!
Chỉ vì một người đàn bà?
Vậy mặt mũi của hắn ta phải để ở đâu?!
Nhưng Mạc Thừa đâu có quan tâm đến thể diện của hắn ta, chỉ nói một câu: “Tôi chỉ hỏi anh định làm như thế nào, cái thỏa thuận đó rốt cuộc có còn tính nữa không?”
Ý hắn rất rõ ràng, thỏa thuận đó là do hai người bọn họ bàn bạc từ đầu, nếu vẫn tính thì bây giờ Trì Tranh Bắc bắn người của hắn, đơn phương gây chuyện, thất hứa,
Mạc Thừa có quyền nổ súng bắn trả.
Nếu không tính thì càng không có gì để nói nữa, trực tiếp khai chiến, không cần phí lời.
Trì Tranh Bắc bị ép vào tình cảnh khó xử, hắn ta nghiến răng: “Tôi có thể xin lỗi vì ngộ thương người của anh, nhưng có phải
Mạc lão đại cũng nên cho tôi một lời giải thích, anh du người của tôi đến đây rốt cuộc là muốn làm gì không?”
“Không làm gì cả, tôi thích.” ?
Mạc Thừa thản nhiên nói một câu làm Trì
Tranh Bắc giận điên lên, gân xanh nổi đầy trên huyệt thái dương: “Mạc! Thừa!”