Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2412
BỊ KẸP TRƯỚC SAU
“Đi thôi.”
Qua nửa phút ngắn ngủi,
Nhiếp Nhiên đã khôi phục lại vẻ mặt, ném lại một câu rồi đi về hướng khác.
Dương Thụ biết cô đã tin tưởng lời mình nên không dám chọc giận cô, bởi vì anh ta cảm thấy sự bình tĩnh của cô bây giờ khiến người ta cảm thấy hoảng hốt.
Có câu không bùng nổ trong im lặng thì sẽ diệt vong trong im lặng.
Nhiếp Nhiên thế này khiến Dương Thụ cảm thấy cô vừa không phải sắp bùng nổ, cũng không phải sắp diệt vong, hoàn toàn không biết cô muốn làm gì.
Nhưng không biết như vậy mới là đáng sợ nhất.
Anh ta đang máy móc đi theo Nhiếp Nhiên thì đột nhiên vấp phải gì đó, lăn xuống dốc núi.
Dương Thụ giật mình, nhanh nhẹn giơ tay nắm lấy cành cây mới không bị lăn xuống.
Đáng tiếc tiếng động đó đã khiến hai tên thuộc hạ còn chưa đi xa của Trì Tranh Bắc nghe thấy.
“Ai thế?!” Tên kia quát khẽ một tiếng, cảnh giác đi tới phía bọn họ.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần,
Nhiếp Nhiên vội nói với anh ta: “Còn ngẩn ra đó làm gì, mau lên đi!”
Dù nói vậy nhưng vẻ mặt cô vẫn bình thản.
Anh ta cảm thấy là vì có hai người nên cô mới không lo. Anh ta nhanh nhẹn leo lên, chạy cùng Nhiếp Nhiên về phía trước.
Hai tên thuộc hạ kia vội vã đuổi theo, đồng thời quát lớn: “Đứng lại, đứng lại cho tao!”
Giọng bọn chúng rất lớn, thế nào cũng sẽ khiển đám người đang lục soát xung quanh nghe thấy.
“Hay là cô đi trước đi.”
Dù sao chuyện này cũng là do anh ta gây ra. Nhưng nói ra cũng lạ, đang đi bình thường sao lại bị vấp chứ?
Dương Thụ rất phiền muộn, cứ cảm thấy mỗi lần ở cùng Nhiếp Nhiên, anh ta đều là người ngáng chân.
“Anh thấy một mình anh chống lại được nhiều người như vậy à?”
Dương Thụ nhìn ra phía sau, thấy đám người nghe được tiếng hô nên đang dần tụ tập lại.
Đám người kia nổ súng về phía Nhiếp
Nhiên và Dương Thụ.
Đoàng! Đoàng!
Đạn vang lên giữa núi rừng làm đám chim trên cây giật mình bay vút lên trời.
“Bọn chúng có súng, tôi đã thu hút hỏa lực của chúng, cô mau trốn đi!”
“Anh tự lo cho anh đi.”
Nhiếp Nhiên không quên anh ta bị thương chân mới xuất viện. Được ra viện không đồng nghĩa là đã khỏi. Cái chân bị thương kia… có thể chịu được bao lâu?
Vừa rồi Nhiếp Nhiên đi dạo quanh đây, đã hiểu được phần lớn địa hình rồi, cho nên cô nhanh chóng phân tích tình hình rồi đi về một phía.
Tiếng đạn sau lưng càng lúc càng dày đặc, có mấy lần còn bay sát qua vai Nhiếp
Nhiên, vô cùng nguy hiểm.
Nhiếp Nhiên đành tăng tốc lao về trước.
Nhưng có nhanh thế nào cũng không bằng được tốc độ của đạn, cuối cùng vai cô vẫn bị thương.
Máu nhuộm áo đỏ khắp một mảng.
Mà Dương Thụ cũng không khá hơn là bao,
trên người cũng bị mấy vết đạn vượt qua.
“Không được, cứ thế này chúng ta sẽ chết.”
Anh ta nhìn địa thế xung quanh, nói với
Nhiếp Nhiên.
“Không chạy chúng ta còn chết nhanh hơn.”
Nhiếp Nhiên che cái vai bị thương của mình, lạnh mặt chạy về phía trước.
Dương Thụ không nói thêm gì nữa, theo cô chạy đi.
Đối phương càng lúc càng nhiều người.
Mặc dù dựa vào đầu óc bình tĩnh, thỉnh thoảng Nhiếp Nhiên vẫn khiến bọn chúng không kịp trở tay, nhưng sức người dù sao cũng có hạn, lúc sắp bị ép vào góc chết thì đột nhiên có mấy chiếc xe chạy từ phía xa đến.
Mắt cô sáng lên.
Nếu có xe thì dễ hơn nhiều!
Ít nhất nhanh hơn hai chân!
“Không muốn chết thì mau lao qua đi!”
Nhiếp Nhiên nói với Dương Thụ xong lại dốc toàn lực chạy về phía trước.
Lần này cô gần như dùng hết tất cả sức lực.
Nhưng lúc đối diện với mấy cái xe kia, cô lảo đảo, suýt nữa thì ngã.
Mạc Thừa!
Cái tên ngồi trên chiếc xe đầu tiên kia là
Mạc Thừa!