Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2410
CÓ NGƯỜI THẬT!
Dương Thụ biết ngay cô không tin lời mình.
Thật ra đừng nói Nhiếp Nhiên không tin, chính anh ta lúc nghe trộm cũng không dám tin lời này lại được nói ra từ miệng
Tiểu đoàn trưởng Lý.
Nhưng sau đó khi anh ta bị Tiểu đoàn trưởng phát hiện, nhốt ở trong phòng làm việc, anh ta mới hoàn toàn tin là thật.
Anh ta cảm thấy rồi Nhiếp Nhiên sẽ tin, cô cũng giống như mình khi đó, nhất thời không chấp nhận nổi thôi. Nhưng đột nhiên một suy nghĩ ập đến làm anh ta buột miệng nói: “Nếu không gặp thì sao?”
Nhiếp Nhiên lãnh đạm nhìn Dương Thụ:
“Không gặp có nghĩa là giả, tin tức của anh bị sai, anh lập tức trở về viết kiểm điểm. Có
thể thành khẩn bao nhiêu thì thành khẩn bấy nhiêu, nhất định phải xin Tiểu đoàn trưởng tha thứ.”
Dương Thu nhíu mày, anh ta biết Nhiếp
Nhiên không tin mình mới nói như vậy nên cũng không lằng nhằng với cô, chỉ hỏi:
“Cô thì sao?”
“Dĩ nhiên tiếp tục đi theo bọn họ rồi.”
Nhiếp Nhiên cúi đầu nhìn hai nam binh bị
Dương Thụ đánh ngất dưới đất, ánh mắt nặng nề tâm sự.
Chắc là cô đang suy nghĩ nếu như chuyện này là giả, phải khiến hai nam binh này im miệng, không nói linh tinh kiểu gì. Dù sao chuyện tập kích này mà nói ra thì cuộc đời của Dương Thụ coi như xong, chỉ có khiến bọn họ im miệng, để Dương Thụ trở về thì tội của anh ta mới trở thành nhỏ được.
Nhiếp Nhiên một lòng suy nghĩ cho anh ta, mà Dương Thụ thì vẫn đang nghĩ đến lời cô nói.
Vẫn phải đi?!
Vẻ mặt anh ta căng thẳng, môi mím lại, qua một lúc sau lại hỏi: “Vậy nếu gặp thì sao?”
Nhiếp Nhiên ngẩn ra.
Dương Thu nhìn là hiểu cô không tin lời mình nên không nghĩ tới nếu gặp phải Trì
Tranh Bắc thì phải làm thế nào.
“Vậy thì chờ gặp rồi hãy nói.”
Quả nhiên cô chỉ nói qua loa cho xong.
Dương Thụ cũng không so đo, lại còn hơi sợ hãi một khi chuyện này được xác nhận,
Nhiếp Nhiên sẽ làm thế nào.
Cô vốn là một người lạnh lùng, không tin nhiều người, Tiểu đoàn trưởng chắc là một người trong đó, bây giờ Tiểu đoàn trưởng làm thế sau lưng cô, vậy đúng là không biết phải làm gì nữa.
“Bây giờ chúng ta làm gì?”
Nhiếp Nhiên chỉ hai người dưới đất: “Tìm một chỗ giấu hai người này trước, xe thì bỏ lại đây.”
Chiếc xe này bị Dương Thụ động tay động chân rồi, với năng lực của anh ta nhất định sẽ làm hỏng luôn, vì vậy chỉ có thể bỏ lại.
Dương Thụ nghe theo lời cô tìm một chỗ kín đáo giấu hai binh lính kia, dùng cỏ khô phủ lên mấy tầng, che kín bọn họ.
Đến khi làm xong, anh ta lại hỏi: “Tiếp theo thì sao? Chúng ta phải làm gì?”
“Với sự hiểu biết của tôi về Tiểu đoàn trưởng Lý, nếu ngài ấy muốn dồn tôi vào chỗ chết, nhất định sẽ chọn con đường Trì
Tranh Bắc thường xuyên đi, cho nên chúng ta cứ đi dạo dọc theo con đường này đi.”
Nhiếp Nhiên nói rồi tùy đi về phía trước.
Dương Thụ ngẩn ra.
Đi dạo?
Cô tưởng đang đi dạo phố à?
Nhưng lẩm bẩm thì lẩm bẩm, anh ta vẫn ngoan ngoãn cùng cô… đi dạo.
Đang là tháng Chạp rét đậm, mặt trời còn chưa nhô ra, gió thổi qua luồn vào quần áo làm người ta rét run lẩy bẩy.
Lúc ấy Nhiếp Nhiên bám theo Lý Kiêu rồi gặp chuyện, vẫn mặc bộ quần áo huấn luyện mỏng từ khi đó, Dương Thụ thấy cô mặc ít, hơn nữa phía trên còn dính vết máu nên cởi áo khoác ra khoác lên người cô: “Cẩn thận bị lạnh.”
Động tác của anh ta rất quy củ, Nhiếp
Nhiên không nói gì nhiều, chỉ kéo áo tiếp tục đi về phía trước.
Hai người đi rất chậm, trông rất nhàn nhã.
Nhưng thực ra ai cũng đều nặng nề tâm sự.
Nhiếp Nhiên đang suy nghĩ tính chân thực và đáng tin của chuyện này cùng với một loạt chuyện phải làm sau đó. Mà Dương
Thụ thì lo lắng sau khi xác nhận chuyện này, Nhiếp Nhiên không chịu nổi cú sốc thì
phải làm sao. Anh ta lo Nhiếp Nhiên sẽ sụp đô.
Hai người rơi vào suy nghĩ của mình, im lặng đi cả đường, chỉ có tiếng gió và tiếng lá cây xào xạc.
Không biết qua bao lâu, Nhiếp Nhiên đột nhiên dừng lại.
Dương Thụ hỏi: “Sao thế?”
Nhiếp Nhiên trầm giọng nói với Dương
Thụ: “Có người!”
Dương Thụ biến sắc: “Có phải tên Trì
Tranh Bắc gì đó không?!”
“Im miệng! Mau trốn đi!” Nghe thấy âm thanh kia càng lúc càng gần, Nhiếp Nhiên vội vàng kéo anh ta trốn vào trong bụi cây.