Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2413
CÒN NHỚ LỜI TÔI KHÔNG?
Nhiếp Nhiên rất tự tin với thị lực của mình, vì vậy cô có thể khẳng định trăm phần trăm mình không nhìn nhầm người.
Thế mà cô lại gặp Mạc Thừa trong tình huống này!
Đáng chết!
Còn có chuyện gì xui xẻo… nhưng cũng may mắn hơn không?!
Cô nghĩ tới vô số kết cục tệ hại nhất của mình, nhưng làm sao cũng không ngờ sẽ gặp phải Mạc Thừa ở đây.
Bây giờ bị kẹp trước sau, cô đã bị ép vào bước đường cùng rồi, chỉ đành… lợi dụng
Mạc Thừa thôi.
Những lợi dụng xong không biết cô có gánh nổi hậu quả không.
Thân phận của cô là quân nhân, Mạc Thừa đã sớm biết điều này rồi. Lần trước gặp nhau hắn bị thương rời đi, lần này gặp lại đến lượt cô bị thương.
Đúng là… thiên đạo luân hồi.
Nhiếp Nhiên che vết thương trên vai mình, nghiến răng quyết định liều một lần.
Lúc này vẻ mặt cô rất nghiêm nghị, còn hô với Mạc Thừa: “Mạc lão đại, tôi dụ người qua đây cho anh rồi!”
Dương Thụ nghe thấy thế mà trợn tròn mắt, nhìn Nhiếp Nhiên bằng ánh mắt kỳ quái.
Cô… quen người đàn ông đó?!
Mạc lão đại?
Chắc không phải là người của quân đội chứ?
Trong lòng Dương Thụ có rất nhiều nghi vấn, nhưng lúc này Nhiếp Nhiên làm gì có thời gian giải thích với anh ta, cô vừa chạy vừa hô lớn: “Mạc lão đại, mau!”
Mạc Thừa cũng thấy hai người lao qua đây nhưng chẳng thèm để ý, chỉ cau mày, sau đó nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, hắn mới phanh gấp xe lại.
Giọng nói kia…
Giọng nói kia không phải là…
Nhiếp Nhiên?!
Cô gái khiến hắn tốn không ít tâm tư để đi tìm!
“Lão đại?”
Đám thuộc hạ trong xe đều thấy kỳ lạ.
Lão đại mới từ nơi khác trở lại, chắc không định làm gì mới phải chứ?
Sao người kia lại nói là dụ người qua đây?
Hai người phía xa càng lúc càng đến gần, vẻ mặt người vừa nói cũng tái đị: “Lão đại, người kia mặc đồ quân đội! Sau lưng hình như là người của Trì Tranh Bắc!”
Đệch! Đây mà là dụ người tới gì chứ!
Rõ ràng dẫn người tới đánh bọn chúng mới đúng!
Cái người gọi bọn họ đó mặc đồ quân nhân, lại còn là nữ…
Chuyện này nhất định có vấn đề!
“Lão đại, có cần tiêu diệt không?!” Hắn ta vừa nói vừa rút súng ra nhắm vào Nhiếp
Nhiên.
Đám thuộc hạ phía sau cũng nhao nhao rút súng ra, nhắm vào người phía trước.
Mạc Thừa ngăn cản: “Dừng tay!”
“Hả?” Tên thuộc hạ ngây ra.
Hắn ta chưa kịp mở miệng hỏi gì đã thấy lão đại nhà mình chủ động xuống xe. Đám người kia thấy thế cũng không biết nên nổ súng hay thu súng, chỉ biết ngây ra duy trì động tác cầm súng.
Nhiếp Nhiên ở phía xa thấy bọn chúng rút súng mà cau mày lại. Cô không biết Mạc
Thừa nhắm vào cô hay nhắm vào người của Trì Tranh Bắc sau lưng nên rất căng thẳng, nhưng sau đó nhìn thấy Mạc Thừa xuống xe, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì cô biết, Mạc Thừa nhận ra mình rồi!
Hơn nữa cô cũng biết, mình ra ổ sói, lại vào miệng cọp.
Nhiếp Nhiên nghiến răng chạy đến chỗ hắn.
“Lão đại, cô ta mặc đồ quân đội, liệu xung quanh có mai phục không?” Người trong xe thấy lão đại nhà mình xuống xe cũng vội xuống theo, nắm chặt súng trong tay, sợ đạn phía xa sẽ ngộ thương lão đại.
Mạc Thừa đứng ở cạnh cửa xe nhìn Nhiếp
Nhiên đang chạy đến, lạnh lùng nói: “Mày từng thấy quân đội nào tùy tiện ném người của mình ở trước mặt Trì Tranh Bắc, ngay cả một khẩu súng cũng không cho chưa?”
Tên thuộc hạ thấy cũng có lý, đang chuẩn bị gật đầu phụ họa thì lại nghe thấy lão đại nhà mình bật cười: “Nhưng từ trước đến giờ cô ấy làm việc khác người, nói không chừng có mai phục thật.”
Tên kia nắm chặt súng, căng thẳng nói:
“Vậy chúng ta mau rút thôi!”
Mạc Thừa dựa vào cạnh xe: “Không vội, đợi đi.”
Lão đại, có mai phục mà anh còn đợi, phách lối quá rồi đấy!
Tên thuộc hạ oán thầm một câu rồi bảo những người sau lưng nâng cao cảnh giác.
Lão đại có phách lối thế nào thì thuộc hạ vẫn phải bảo vệ lão đại mới được.
Tên kia nhìn chằm chằm hai người đang chạy từ xa đến.
Cho đến khi Nhiếp Nhiên chạy tới gần với tư thế nhếch nhác, Mạc Thừa mới cười với cô: “Thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi. Còn nhớ lần trước tôi nói gì với cô không?”