Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2409
TIN TỨC PHẢI CHỜ KIỂM CHỨNG
“ Anh đừng lo, tôi sẽ nghĩ cách xử lý hai người này, anh mau về đi.”
Dương Thụ lại lắc đầu: “Không phải vì hai người này.”
Nhiếp Nhiên cau mày lại: “Vậy thì vì sao?”
Dương Thụ ấp úng rất lâu, cuối cùng mới do dự nói thật: “Tôi… tôi… trốn ra khỏi đơn vị.”
Nhiếp Nhiên cau chặt mày: “Trốn ra? Là sao?”
“Lúc tôi nghe trộm bị Tiểu đoàn trưởng
phát hiện, ông ta nhốt tôi vào trong phòng làm việc để cô thuận lợi rời đi. Tôi trốn thoát được, bây giờ về Tiểu đoàn trưởng nhất định sẽ trị tội tôi.”
Dương Thụ càng nói càng cúi thấp đầu, đâu còn vẻ quả quyết và già dặn như vừa rồi nữa.
Nhiếp Nhiên kinh hãi nhìn anh ta: “Vậy anh… không phải đã biến thành lính đào ngũ sao?!”
Cô tưởng là Dương Thụ nghe trộm không bị phát hiện nên cho dù lén đến báo tin cũng an toàn thoát thân được, không ngờ anh ta bị Lý Tông Dũng phát hiện, hơn nữa còn vì cô mà thành lính đào ngũ.
Đây là sự sỉ nhục cực lớn với binh lính!
Dương Thụ gãi đầu, cổ làm ra vẻ thản nhiên cười: “Không sao, tôi vốn không có hứng với quân đội, trốn… thì trốn thôi, chỉ cần cô không sao là được rồi.”
“Nhưng tôi không thể biết cô có chuyện mà mặc kệ được.”
Mặc dù nghe trộm là không đúng.
Mặc dù chạy trốn sau khi bị bắt, còn đánh ngất hai nam binh là không đúng.
Mặc dù sau này sẽ có cuộc sống khó khăn…
Nhưng mà…
Anh ta không hối hận!
Bởi vì cuối cùng anh ta cũng giúp được
Nhiếp Nhiên một lần.
Như vậy là đủ rồi!
Nhiếp Nhiên thở dài: “Anh định chạy tới cứu tôi, sau đó hai người cùng nhau chạy trốn à?”
“Tôi không nghĩ nhiều như vậy, tôi chỉ muốn cứu cô thôi.” Dương Thụ lắc đầu, thành khẩn nói.
Nhiếp Nhiên im lặng một lúc lâu, cuối cùng
đi ra khỏi xe nhìn anh ta, trong mắt đã không còn vẻ phức tạp như vừa rồi: “Anh cảm thấy tôi sẽ tin lời anh à?”
Dương Thụ không hiểu sự thay đổi này của cô, rõ ràng vừa rồi cô đã tin mà.
Anh ta vội bảo đảm: “Tôi thật sự không lừa cô! Tôi thề!”
“Anh thề không có ích gì với tôi cả.” Nhiếp
Nhiên đi qua anh ta, ngồi xổm xuống cạnh hai người bị ngất kia, lục lọi một lúc cho đến khi tìm được chìa khóa, mở còng tay ra.
Dương Thụ sốt ruột như con kiến trên chảo nóng: “Vậy phải thế nào cô mới tin lời tôi là thật? Cần tôi chứng minh thế nào?”
Nhiếp Nhiên nghiêng đầu cười với anh ta:
“Anh không cần làm gì cả, chỉ cần đợi là được rồi.”
“Đợi?”
Nhiếp Nhiên gật đầu, nhìn đường chân trời
sắp sáng hẳn, lạnh nhạt nói: “Không phải anh nói Tiểu đoàn trưởng vì muốn bảo vệ
Quân khu 9 nên lừa dối tất cả mọi người, trước mặt làm ra vẻ rất quan tâm tôi, rất lo lắng cho tôi, nhưng thật ra là muốn tạo hiện trường giả là tôi bị người ở biên giới sát hại, sau đó kết thúc chuyện này à? Vậy tôi phải xem xem hôm nay rốt cuộc có thể gặp Trì Tranh Bắc không.”
Không phải cô không tin Dương Thụ, chỉ là
Dương Thụ làm việc quá kích động, có lúc tốt bụng sẽ làm hỏng chuyện. Cho nên chuyện này vẫn phải đích thân kiểm chứng mới chắc chắn được. Mà cách kiểm chứng đơn giản nhất chính là đợi ở đây, xem Trì
Tranh Bắc có xuất hiện không, xem xem rốt cuộc kế hoạch của Lý Tông Dũng có phải là thật không!?