Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2408
CÓ LẼ TÔI KHÔNG TRỞ VỀ ĐƯỢC NỮA
Nhiếp Nhiên nghe mà không hiểu nổi.
Anh ta có ý gì?
“Vậy bọn họ muốn đưa tôi đi đâu?”
Dương Thu nhíu mày, cố gắng nhớ lại:
“Đến chỗ của Trì Tranh Bắc thì phải.”
Nhiếp Nhiên cười khẽ: “Giỏi lắm, ngay cả
Trì Tranh Bắc cũng biết.”
Giọng cô rất thản nhiên, thậm chí còn mang theo vẻ giễu cợt, nhưng ánh mắt lại rất lạnh lùng.
Bởi vì nếu như không phải Lý Tông Dũng hoặc là mấy người Vu Thừa Chinh nói, vậy
với cấp bậc của Dương Thụ, anh ta không thể nào biết Trì Tranh Bắc mà chỉ biết Dự
Xuyên mới đúng.
Dương Thụ một lòng muốn khiến Nhiếp
Nhiên tin mình nên không nhìn thấy sự khác lạ trong mắt cô: “Cô đừng không tin!
Đây là sự thật, tôi chính tại nghe thấy từ chỗ Tiểu đoàn trưởng!”
Nhiếp Nhiên hỏi: “Tiểu đoàn trưởng gần như ngày nào cũng ở trong phòng làm việc, sao anh lại chính tại nghe được? Chẳng lẽ anh theo ngài ấy đến nhà vệ sinh à?”
Nhắc đến chuyện này, vẻ mặt vốn còn nghiêm túc của Dương Thụ trở nên chần chừ do dự: “Không, không phải thế… là tôi lén chạy vào trong phòng làm việc của
Tiểu đoàn trưởng.”
“Anh nghe trộm?!” Nhiếp Nhiên biến sắc:
“Anh có biết nếu bị phát hiện sẽ là tội gì không!”
Lần trước chuyện của Nghiên Tịch cô đã tát anh ta một cái cảnh cáo rồi, không ngờ
cuối cùng anh ta vẫn chạy đi nghe trộm.
Lần này còn chạy vào phòng làm việc của
Tiểu đoàn trưởng nghe trộm! Một khi bị bắt sẽ bị coi là gian tế mà xử lý!
Nhưng Dương Thụ không hề sợ hãi, chỉ lo lắng nói: “Bây giờ đó không phải trọng điểm! Trọng điểm là sau khi tôi lẻn vào thấy Tiểu đoàn trưởng đang gọi điện thoại, lúc ấy tôi nấp ở bên ngoài nghe thấy vô cùng rõ ràng ông ta nói với người trong điện thoại là muốn thay đổi địa điểm chuyển giao, không định giao trực tiếp từ
Quân khu 9, còn định đưa cô ra ngoài trước khi nhân viên bộ Tư pháp chuyển giao đến. Khi đó tôi tưởng là Tiểu đoàn trưởng muốn lén giúp cô.”
“Không đâu, nếu lén đưa tôi đi, có thể ngài ấy sẽ mất chức, ngài ấy sẽ không làm chuyện lợi bất cập hại như vậy.” Nhiếp
Nhiên không cho là Lý Tông Dũng sẽ làm chuyện lỗ mãng này.
Ông biết rõ kết quả của việc đưa mình đi, không chỉ không ăn nói được với ba Lý
Kiêu, mà cấp trên cũng sẽ nghi ngờ năng lực làm việc của ông.
Dương Thụ gật đầu, gương mặt non nớt đã trở nên cứng cáp hơn: “Cô nói đúng! Sau đó tôi nghe thấy ông ta nói chuyện của cô liên quan đến hình ảnh của cả Quân khu 9 và vấn đề thu nhận binh lính sau này, nếu như rùm beng lên sẽ ảnh hưởng cực xấu, cho nên ông ta muốn nhân lúc đưa cô đi chuyển giao, để cô vô tình gặp phải Trì
Tranh Bắc gì đó, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, như vậy thì cũng coi như ăn nói được với ba Lý Kiêu, đồng thời cũng không cần giao cho bộ Tư pháp giải quyết, quan trọng nhất chính là còn có thể có lý do tiến hành xử lý toàn bộ biên giới. Nói đây là một mũi tên trúng ba con chim!”
Một mũi tên trúng ba con chim…
Đúng là rất giống với phong cách của Lý
Tông Dũng.
“Nên cô không thể đi cùng bọn họ được,
Tiểu đoàn trưởng đang lừa cô đấy!” Dương
Thụ thấy cô im lặng không nói gì, tưởng là cô vẫn đang nghi ngờ, thế là vội vàng nắm tay cô nói.
Nhiếp Nhiên bị đau, hoàn hồn lại ừ một tiếng. Nếu chuyện này là thật, cô cũng có thể hiểu được cách làm của Lý Tông Dũng.
Bây giờ cô là binh lính của Quân khu 9, binh lính Quân khu 9 giết người, còn là giết chiến hữu của mình, nếu chuyện này truyền ra ngoài, vậy đó tuyệt đối là một scandal động trời. Hơn nữa đủ để khiến
Quân khu 9 rơi vào cảnh khốn cùng.
Tất cả mọi người sẽ nghi ngờ Quân khu 9 đào tạo kiểu gì mà ra một binh lính như thế.
Dần dà Quân khu 9 sẽ rơi từ đỉnh kim tự tháp xuống vực sâu, bị người ta phỉ nhổ.
Nhưng dù có hiểu thì không có nghĩa là cô đồng ý.
Sáng hôm qua ông chạy tới lo lắng cho cô, kết quả… lại là thế này…
“Tôi biết rồi, anh đi trước đi.” Nhiếp Nhiên đè nén cảm xúc trong lòng, nói với Dương
Thụ.
Anh ta ở bên ngoài lâu lắm rồi, nếu đơn vị phát hiện là toi đời.
Nhưng Dương Thụ lại hỏi: “Tôi phải đi đâu?”
“Đương nhiên là về đơn vị rồi, bây giờ anh vẫn là một binh lính ở đó.”
Nhiếp Nhiên cảm thấy câu hỏi này của anh ta rất thừa thãi. Chuyện này là vấn đề của cô, không liên quan đến Dương Thụ, không cần phải kéo anh ta vào.
Dương Thụ chột dạ, cúi đầu nói: “Tôi… có lẽ.. không trở về được nữa rồi.”