Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2407
LỪA GẠT
Đây là một trò lừa bịp?
Bị Tiểu đoàn trưởng lừa?
Mắt Nhiếp Nhiên lóe lên vẻ kinh ngạc: “Ý anh là sao?”
Mặc dù Dương Thụ luôn muốn kéo cô ra ngoài nhưng Nhiếp Nhiên không chịu nhúc nhích, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.
Dương Thụ nóng nảy: “Ý là Tiểu đoàn trưởng không…”
Còn chưa nói xong đã nghe thấy một giọng nói kinh ngạc và phòng bị vang lên: “Anh là ai?!”
Dương Thụ và Nhiếp nhiên biến sắc, ngẩng phắt đầu lên thì thấy nam binh kia chất vấn Dương Thụ, tay sờ vào hông: “Tại sao anh lại ở đây? Anh muốn làm gì?”
Bầu không khí rất căng thẳng. Thấy có thể phải rút súng, Dương Thụ khẽ mỉm cười nói với đối phương: “Không phải xe của các anh hỏng à, tôi đến sửa xe giúp các anh.”
Dù sao anh ta cũng là binh lính được huấn luyện ở Quân khu 9, vào lúc nguy cấp vẫn rất nhanh trí. Mặc dù thỉnh thoảng vẫn sẽ nóng tính, kích động khi làm việc, nhưng đó là chuyện liên quan đến Nhiếp Nhiên, còn những lúc khác anh ta bình tĩnh hơn nhiều. Vừa rồi anh ta thấy một nam binh chạy đi chỗ xa tìm tín hiệu, chắc là gọi người tới sửa, vì thế liền viện cớ.
Quả nhiên người kia ngẩn ra: “Sửa xe?”
Dương Thụ gật đầu, cười rồi chỉ quần áo của mình: “Đúng vậy, anh nhìn quần áo tôi mặc này, là quần áo huấn luyện của đơn vị chúng ta, cho nên yên tâm đi.”
Nói rồi anh ta đi qua.
Nam binh kia hơi mơ hồ: “Không phải chứ, sao nhanh thế được…”
Mới nói đến đây, anh ta đã cảm thấy bất thường. Xe mới hỏng được hai mươi phút, đi từ đơn vị đến đây ít nhất cũng nửa tiếng, sao người này có thể tới nhanh vậy được?!
Hơn nữa một người sửa xe mở cửa ghế sau làm gì?
Anh ta vừa định ngẩng đầu lên chất vấn, nhưng vừa mở miệng đã thấy cô đau nhói, trước mắt tối sầm lại, sau đó ngã xuống.
Dương Thụ đỡ anh ta kéo anh ta ngã phát ra tiếng động khiến người đang gọi điện thoại ở xa phát hiện.
Nhiếp Nhiên cau mày lại, khẽ mắng:
“Dương Thụ, anh có biết mình đang làm gì không!”
Dương Thụ kéo người kia đến cạnh xe xong rồi nói: “Còn một người nữa.”
Rõ ràng là không để ý đến Nhiếp Nhiên.
Nói xong anh ta cúi đầu, nói: “Cô đợi một lát.”
Sau đó bước nhanh về phía nam binh kia.
Anh ta ra tay rất nhanh, động tác dứt khoát đến nỗi Nhiếp Nhiên cũng phải khen ngợi.
Dương Thụ bây giờ đã khác xưa rồi. Anh ta làm việc quả quyết, có chính kiến của mình, đã hoàn toàn không cần người ngoài chỉ điểm, thậm chí có thể nói thừa sức ra ngoài đảm nhiệm một nhiệm vụ đơn giản.
Nhưng… cách làm này của anh ta là đang tự hủy hoại chính mình!
Nhiếp Nhiên tức giận: “Dương Thụ, tốt nhất là anh nên biết bây giờ mình đang làm gì. Nếu không thì cho dù ông trời đến cũng không có cách nào cứu được anh đâu!”
“Tôi đến để cứu cô.” Dương Thụ bình tĩnh nói.
Câu này chỉ càng khiến Nhiếp Nhiên tức giận hơn: “Ai cần anh đến cứu! Anh có biết anh thế này sẽ chỉ hại tôi gánh thêm một
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
tội không! Hơn nữa cả anh cũng xong đời!
Xong đời anh có biết không?”
Anh ta làm hỏng xe, đánh ngất người ta thì giải quyết được gì? Rồi hai người kia sẽ tỉnh lại, xe cũng sẽ được sửa, hai người họ có thể sẽ bị quân đội tập kích giữa đường, còn gánh thêm tội bỏ trốn.
Nghĩa là chuyện này không giải quyết được mà còn khiến mọi chuyện thêm tệ hơn.
Nhiếp Nhiên thật sự không biết rốt cuộc
Dương Thụ nghĩ như thế nào mà làm thế! 9
Nhưng Dương Thụ vẫn rất nghiêm túc, không sợ hãi như mọi khi mà ngồi xổm xuống ngang tầm với cô, nói: “Nhiếp
Nhiên, cô nghe đây! Mỗi câu tôi sắp nói đều là thật, cho dù cô cảm thấy không tưởng tượng nổi, nhưng tôi thề tất cả đều là thật!”
Nhiếp Nhiên chưa bao giờ thấy Dương Thụ nói chuyện với mình bằng vẻ mặt này:
“Anh muốn nói gì với tôi?”
Hình như Dương Thụ đang sắp xếp lại câu chữ, mấy giây sau mới hít một hơi thật sâu, nặng nề nói với cô: “Tiểu đoàn trưởng lừa cô, cũng lừa tất cả mọi người, ông ta không định bàn giao cô! Những người này không hề đưa cô đến bộ Tư pháp!”