Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2406
ĐÂY LÀ MỘT TRÒ LỪA BỊP!
Đường núi tròng tránh khiến xe càng lúc càng chạy chậm, mà lúc này đường chân trời cũng từ từ hiện lên ánh sáng màu bạc. Không gian yên tĩnh không một tiếng động, chỉ nghe được tiếng xe chạy trên đường.
Nhiếp Nhiên ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi, hai nam binh kia thì ngồi ở trên buồng lái.
Ba người không nói gì với nhau khiến bầu không khí rất nặng nề.
Nam binh ngồi cạnh ghế lái thấy Nhiếp
Nhiên thản nhiên liền cảm thấy kỳ quái, vì thể liên tục nhìn về phía cô.
Cho dù bị nhìn, Nhiếp Nhiên vẫn dựa vào ghế nghỉ ngơi, không có phản ứng gì.
Không biết qua bao lâu, xe đột nhiên phanh gấp, Nhiếp Nhiên lập tức mở mắt ra, kịp thời bám lấy tay nắm mới không bị va vào ghế. Nhưng nam binh cạnh ghế lái thì không may mắn như cô, bởi vì anh ta cài dây an toàn, dưới tác dụng của quán tính lao thẳng vào kính chắn gió, sau đó lại bị dây an toàn siết lấy, suýt nữa gãy cả xương sườn.
“Có chuyện gì thế?” Anh ta xoa chỗ xương sườn của mình, cắn răng hỏi.
Nam binh lái xe hoang mang: “Tôi không biết, vừa nãy vẫn bình thường, sao tự dưng lại tắt máy rồi?”
“Có phải là hết xăng không?”
“Không thể nào, hôm kia tôi mới đi bảo dưỡng xong mà.”
“Vậy cậu đi xuống xem sao, kẻo lại chậm trễ mất.”
Lần này bọn họ tới đưa người đi, người bên kia vẫn đang đợi tin tức, không thể xảy
ra chuyện ngoài ý muốn được.
Nam binh lái xe vội vàng gật đầu, dặn dò:
“Được! Cậu đợi ở đây, thuận tiện canh chừng cô ấy.”
“Yên tâm đi, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Anh ta nhìn Nhiếp Nhiên, bảo đảm.
Người kia xuống xe, mở nắp capo ra kiểm tra.
Sau khoảng mười lăm phút, nam binh ngồi trong xe không ngồi yên được nữa, hạ cửa kính xuống, hô lên: “Sao rồi, đã kiểm tra ra vấn đề gì chưa?”
Người kia ngẩng đầu lên, phiền não trả lời:
“Không có vấn đề gì, bơm xăng cũng không bị hỏng, ống dẫn xăng cũng không bị vỡ, tất cả bình thường.”
“Vậy ý cậu là gặp ma à?”
“Cậu giỏi thì xuống mà xem đi!”
Người kia nghe xong xuống xe thật.
Nhiếp Nhiên thấy bọn họ cằn nhằn, biết sẽ không tìm được vấn đề ngay, thế là dứt khoát nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhưng vừa mới định tìm vị trí thoải mái một chút để dựa vào thì đột nhiên cô nghe thấy tiếng khóa cửa rất nhỏ vang lên.
Cô giật mình, theo bản năng nhìn sang bên cạnh, phát hiện gương mặt ngoài cửa xe… lại là Dương Thụ!
“Sao anh lại ở đây?” Cô kinh ngạc, vội vàng ngẩng đầu nhìn ra phía trước, sợ hai người kia sẽ phát hiện ra sự tồn tại của anh ta.
Nhưng anh ta lại giống như kẻ điên, lén mở cửa xe, bắt lấy cổ tay cô: “Mau đi cùng tôi.”
Nhiếp Nhiên không tưởng tượng nổi: “Anh điên rồi à?! Anh có biết hậu quả nếu làm như vậy không?”
Dù bị cô khiển trách, Dương Thụ vẫn vô cùng cương quyết, anh ta nắm chặt cổ tay cô, nôn nóng nói: “Tôi nói cho cô biết, đây chỉ là một trò lừa bịp thôi, cô bị Tiểu đoàn trưởng lừa rồi, mau đi cùng tôi đi!”