Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2401
ANH ẤY XIN NHỜ NGÀI
Nhiếp Nhiên nhất thời không nói gì, qua một lúc lâu sau mới hỏi: “Lúc nào tôi bị đưa đi?”
Lý Tông Dũng thấy cô không chịu trả lời câu hỏi của mình, cảm thấy bất lực: “Ngày kia, ngày kia sẽ đưa cô đi.”
“Được, vậy tôi sẽ đợi.” Nhiếp Nhiên gật đầu, nói: “Tiểu đoàn trưởng, những năm qua cảm ơn ngài đã chiếu cố tôi.”
Lời cô nói không hề khách sáo. Từ sau khi vào đơn vị dự bị, cô cứ gây ra phiền phức không ngừng, nhưng Lý Tông Dũng vẫn luôn tha thứ cho cô.
Cô tự nhận mình không phải một quân nhận đạt tiêu chuẩn.
Nếu như không có Lý Tông Dũng, chỉ sợ từ chuyện chống đối An Viễn Đạo thôi cũng đủ để cô bị gạch tên khỏi quân đội rồi chứ đừng nói là những cục diện hỗn loạn sau đó, vậy mà ông vẫn xử lý hết cho cô.
Nhất là lần này, chắc ông chưa được ngủ một giấc yên ổn.
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, một người vốn đầy sức sống lại lộ ra vẻ mệt mỏi, mày cau chặt lại chưa bao giờ giãn ra.
Không biết sao cô lại nhớ tới lúc trên thuyền, khi đó Nhiếp Thành Thắng khiển trách mình, thậm chí muốn đánh mình, Lý
Tông Dũng ra tay cứu giúp, còn nói muốn nuôi mình như con gái ruột.
Con gái ruột…
Hai đời cô không cảm nhận được tình yêu của người thân, không ngờ cuối cùng lại có được sự ấm áp này trong đơn vị.
Thấy Nhiếp Nhiên cụp mắt không nói gì nữa, Lý Tông Dũng chỉ nói: “Đừng nói như
sinh ly tử biệt thế, cho dù cô bị đưa qua đó, tôi cũng sẽ nghĩ cách nhúng tay vào, tôi sẽ nói rõ thân phận của Cửu Miêu. Lý Kiêu… bây giờ cô ấy cũng chỉ hôn mê, nghiêm túc mà nói, cô không đáng tội chết.”
Không đáng tội chết?
Lần này Nhiếp Nhiên khẽ cong khóe miệng lên, chỉ nói với Lý Tông Dũng: “Còn nữa,
Dịch Sùng Chiêu nhờ ngài nhé.”
“Nếu nó biết, sợ sẽ phát điện.”
Nhắc đến Dịch Sùng Chiêu, Lý Tông Dũng thở dài. Chuyện này bọn họ giấu anh, đợi anh về rồi sẽ lật trời mất.
Nhiếp Nhiên nghĩ tới dáng vẻ nổi điên của anh, nụ cười dần chuyển thành cay đắng:
“Tôi biết ngài sẽ có cách thuyết phục anh ấy.”
Lý Tông Dũng lắc đầu: “Sợ là cuối cùng nó sẽ hận tôi thôi.”
Anh do một tay ông dạy ra, tính anh như
thế nào ông là người rõ nhất. Sau khi trở về phát hiện có chuyện xảy ra, đến lúc đó chắc sẽ không dễ xử lý.
Nhiếp Nhiên nhìn ra sự hiu quạnh trong mắt Lý Tông Dũng thì vội nói: “Không đâu, chuyện này suy cho cùng cũng là do tôi, anh ấy có hận cũng chỉ hận tôi thôi.” Cô dừng lại một lát, hỏi tiếp: “Có thể cho tôi một cái bút, một tờ giấy không, tôi muốn… viết mấy thứ.”
Lý Tông Dũng nhìn cô, biết cô đã quyết tâm rồi, vừa giận vừa bất lực, ông hít sâu một hơi: “Được.”
Ông lệnh cho người mang giấy bút vào, qua nửa tiếng, Nhiếp Nhiên dừng bút, nhét thư vào phong bì, giao cho Lý Tông Dũng:
“Nhờ ngài.”
“Tôi sẽ gửi cho nó.”
Lý Tông Dũng nhận lấy lá thư rồi đi ra khỏi phòng giam.
Trở lại phòng làm việc, ông gọi điện thoại
cho Vu Thừa Chinh, bảo anh ta tới phòng làm việc một chuyến.
Vu Thừa Chinh đã biết Tiểu đoàn trưởng vừa đến phòng giam về. Khoảng thời gian này Tiểu đoàn trưởng không hề đến đó, bây giờ không chỉ đột nhiên thả Cổ Lâm, còn đến phòng giam, khiến anh ta cảm thấy không ổn, vội gác lại công việc, chạy đến phòng làm việc của ông.
Vừa vào, Lý Tông Dũng đã nói: “Cấp trên yêu cầu chuyển Nhiếp Nhiên đến bộ phận tư pháp, cậu chuẩn bị chứng cứ và tài liệu đi.”
Quả nhiên xảy ra chuyện rồi!
“Nhưng làm thế, không phải Nhiếp Nhiên sẽ…”
Cuối cùng anh ta vẫn không nói ra được hai chữ “xong đời”.
“Những gì nên làm tôi đã làm rồi, tôi bó tay.”
Thái độ của Nhiếp Nhiên kiên quyết đến thế, ông chẳng còn cách nào khác.
“Nhưng có cần nói chuyện này cho đội trưởng Dịch không?”
Vu Thừa Chinh cảm thấy đội trưởng Dịch là người thông minh, nói không chừng sẽ có cách giải quyết.
Lý Tông Dũng xua tay: “Đừng nói với nó, bây giờ nó đang chuẩn bị cho thời khắc mấu chốt nhất ở biên giới, không thể bị quấy nhiễu.”
Vu Thừa Chinh cau mày, mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói gì mà rời khỏi phòng làm việc.