Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2400
CHUYỆN NÀY KHÔNG ĐÈ XUỐNG ĐƯỢC NỮA
Cổ Lâm đánh chết không mở miệng,
Nhiếp Nhiên thì khăng khăng nhận tội khiến chuyện này rơi vào bế tắc.
Lý Tông Dũng biết tin tức này, thời gian ngồi trong phòng làm việc càng dài hơn, vẻ mặt cũng càng lúc càng nghiêm túc.
Mấy ngày đó bầu không khí vô cùng nặng nề, ngay cả đơn vị cũng cảm nhận được sự khác thường này, ai cũng dè dặt khi nói chuyện làm việc.
Nhất là mấy người Uông Tư Minh vốn không nghi ngờ Nhiếp Nhiên, bây giờ họ
không có cách nào nhúng tay vào chuyện này, thậm chí còn không được gặp Nhiếp
Nhiên, sắc mặt ai cũng vô cùng khó coi, càng lúc càng mất tinh thần.
Bọn họ đã trải qua hai năm mài giũa và trưởng thành ở đơn vị dự bị, không còn là đám lính vừa nghe thấy Nhiếp Nhiên bị giam trong phòng tối là không màng gì cả, hoàn toàn coi thường kỷ luật, chịu phạt chung chạy cả đêm nữa. Trong mấy năm qua, bọn họ hiểu được cái gì gọi là kỷ luật, cái gì gọi là quy định của quân đội, cũng hiểu được sự lỗ mãng của mình rất có thể sẽ khiến chuyện này phát triển theo hướng tệ hơn.
Cho nên bọn họ chỉ đành yên tĩnh chờ đợi, chờ đến lúc bất đắc dĩ mới quyết định tiếp.
“Mọi người nói xem chuyện này sẽ kết thúc thế nào?”
Nhân thời gian nghỉ ngơi, mấy người tụ tập lại nhỏ giọng thảo luận chuyện của Nhiếp
Nhiên.
Lư Lỗi: “Ai biết được, bây giờ chuyện này cứ kéo dài mãi là do có Tiểu đoàn trưởng đè xuống, nhưng tôi nghe nói ba Lý Kiêu chuẩn bị báo cáo lên cấp trên rồi.”
Manh Kiệt khẽ hô lên: “Cái gì? Vậy không phải Nhiếp Nhiên sẽ xong đời à?”
“Chứ còn gì nữa? Tôi đoán chậm nhất hai ba ngày, nhanh nhất thì hôm nay sẽ có tin tức của cấp trên.”
“Sao ba Lý Kiều lại làm vậy chứ! Chẳng lẽ khi đã xảy ra mạng người, Tiểu đoàn trưởng còn thiên vị được chắc?”
Lư Lỗi phản bác: “Cậu chưa làm ba sao mà hiểu được? Con gái người ta nằm hôn mê ở trong bệnh viện, ngày ngày phải cắm máy thở, kẻ phạm tội thì mãi không bị phán quyết, cậu bảo người ta cứ ngồi không mà được à?”
Manh Kiệt cảm thấy có lý, nhưng sau đó lại cau mày: “Không đúng, rốt cuộc anh giúp ai thế? Theo như anh nói thì Nhiếp Nhiên nên bị xử phạt à?”
“Đương nhiên ý tôi không phải thế rồi, tôi chỉ cảm thấy ai cũng có lập trường của mình, chúng ta lo lắng cho Nhiếp Nhiên, chẳng lẽ không lo lắng cho Lý Kiêu chắc?
Người ta làm ba, làm chút chuyện vì con gái mình cũng hợp tình hợp lý, huống hồ ông ấy không lợi dụng quyền chức, chỉ yêu cầu cấp trên đến xử lý chuyện này, mau chóng làm rõ và tìm ra kẻ chủ mưu thôi.”
Lư Lỗi nói xong, ngẩng đầu lên thấy người xung quanh đều đứng dậy đi đến sân huấn luyện thì hơi ngẩn ra, vội vàng gọi bọn họ lại: “Mọi người đi đâu thế?”
“Bị anh nói hết rồi, chúng tôi cũng không còn gì để nói nữa, chuẩn bị huấn luyện thôi.”
Mạnh Kiệt nhún vai.
“Tôi nói rất công bằng mà.” Lư Lỗi hừ một tiếng rồi đứng lên, cùng bọn họ vào sân.
Đúng thế, Lư Lỗi nói rất đúng trọng tâm, hơn nữa đoán cũng vô cùng chính xác.
Buổi trưa ngày hôm sau, Lý Tông Dũng
nhận được một cuộc điện thoại, vẻ mặt càng thêm nặng nề.
Lúc Vu Thừa Chinh đi vào báo cáo tình hình, ông còn không muốn nghe, chỉ nói:
“Thả Cổ Lâm ra đi.”
Vu Thừa Chinh cau mày, dừng lại mấy giây mới trả lời.
Ngày đó Lý Tông Dũng ngồi ở trong phòng làm việc suốt một đêm, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ tối đi, rồi lại sáng lên. Cả phòng làm việc yên tĩnh chỉ nghe được tiếng gió bắc gào thét ngoài cửa sổ.
Đến tận buổi chiều ngày hôm sau, ông mới đi ra khỏi phòng làm việc, tới phòng giam.
Nhiếp Nhiên vẫn ngồi ở chỗ đó như thường lệ, vẻ mặt hờ hững, hình như cô đã sớm biết ông sẽ xuất hiện nên không hề thấy kinh ngạc: “Có phải không đè xuống được nữa không?”
Ý cười như có như không trên khóe miệng cô khiến vẻ mặt Lý Tông Dũng càng khó
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com
coi.
Đứng một lúc lâu, ông hỏi: “Cô chắc chắn muốn làm như vậy à? Không hối hận sao?”
Nhiếp Nhiên cười: “Tôi chắc chắn, cũng sẽ không hối hận.”
Lúc cô thừa nhận với Vu Thừa Chinh là mình giết người đã nghĩ đến kết cục cuối cùng của mình rồi, cho nên mấy ngày nay phòng giam cô rất ung dung thản nhiên, nên ăn thì ăn nên uống thì uống, cũng không sợ hãi hoang mang như người bình thường, vì vậy sắc mặt còn rất tốt.
Lý Tông Dũng thấy không đành lòng: “Nếu như chỉ vì áy náy, cô làm như vậy… thật sự không đáng.”
“Không phải vấn đề có đáng hay không, mà là làm sai thì nên bị trừng phạt.”
“Chẳng lẽ cô còn chưa chịu đủ trừng phạt à?”