Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2402
PHẢI HỎI CHO RÕ!
Về đến phòng mình, Vu Thừa Chinh đã thu xếp lại tất cả những vật chứng và lời khai trong tay mình lại, vì ngày kia chuyển giao nên anh ta phải tranh thủ thời gian xử lý tốt tất cả tài liệu.
Có một số cái là Lý Vọng cùng làm nên Vu
Thừa Chinh gọi điện thoại cho Lý Vọng ở bệnh viện dặn anh ta buổi chiều nhất định phải về.
Lý Vọng kinh hãi: “Anh nói là cấp trên đã biết chuyện này rồi à?”
“Ừ, bây giờ Tiểu đoàn trưởng muốn chúng ta chỉnh lý lại tài liệu.”
Vẻ mặt Lý Vọng nặng nề: “Nhưng làm thế,
Nhiếp Nhiên sẽ xong đời.”
Vu Thừa Chinh thở dài: “Chúng ta đều đã cố gắng hết sức rồi, nhưng Nhiếp Nhiên không muốn.”
Không ai có cách nào đánh thức một người đang giả vờ ngủ được. Không phải bọn họ không muốn giúp Nhiếp Nhiên rửa tội, mà là Nhiếp Nhiên chủ động nhận lấy tất cả.
“Có khi nào… Nhiếp Nhiên không trở về được nữa không?” Lý Vọng không đành lòng hỏi.
Vu Thừa Chinh còn chưa trả lời đã có một giọng nói chen vào: “Ai không về được?”
Lý Vòng quay phắt lại.
Dương Thụ?
“Sao cậu lại ở trong bệnh viện?”
Lý Vọng nhìn Dương Thụ, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mới nhớ ra lúc diễn tập chân anh ta bị thương, sau đó đưa vào bệnh viện.
Dương Thụ không muốn trả lời câu hỏi của anh ta, gặng hỏi: “Anh nói ai không về được?”
Vốn dĩ hôm nay anh ta sẽ xuất viện, thang máy bị hỏng nên phải đi thang bộ, không ngờ lại vô tình nhìn thấy Lý Vọng, ban đầu anh ta cũng không để ý, nhưng loáng thoáng nghe thấy Nhiếp Nhiên không trở về được nên mới đi qua đây.
Lý Vọng thấy vẻ mặt Dương Thụ rất nghiêm túc, nói với Vu Thừa Chinh: “Tôi không nói nhiều nữa, bên này còn có chút việc, buổi chiều nhất định tôi sẽ về đúng giờ.”
Nói xong anh ta cúp điện thoại.
“À ở, chuyện là thế này…”
Dương Thụ vừa nghe lời mở đầu này đã biết anh ta muốn kéo dài thời gian, thế là hỏi thẳng: “Vừa rồi anh gọi điện thoại cho ai? Ai không trở về được?”
Lý Vọng biết Dương Thụ có tình cảm với
Nhiếp Nhiên, nghe nói còn có quan hệ thầy trò nên hơi do dự. Nhưng bị Dương Thụ liên tục chất vấn nên anh ta đành nói thật:
“Là Nhiếp Nhiên.”
“Nhiếp Nhiên? Nhiếp Nhiên làm sao?”
Dương Thụ biến sắc.
Lý Vọng thở dài: “Khoảng thời gian này cậu không ở trong đơn vị nên không biết, đơn vị xảy ra chút chuyện, Nhiếp Nhiên giết người rồi.”
“Giết người?”
“Đúng vậy, cô ấy giết Cửu Miêu, còn làm Lý
Kiều bị thương, bây giờ Lý Kiêu hôn mê bất tỉnh nằm trong phòng bệnh, chuyện này rất nghiêm trọng, vừa rồi đội phó Vu gọi điện thoại cho tôi nói đã kinh động đến cấp trên, muốn tôi buổi chiều về chỉnh lý lại tài liệu, chuẩn bị chuyển Nhiếp Nhiên lên.”
Dương Thụ kích động: “Không thể nào!
Đang yên đang lành sao cô ấy phải giết
Cửu Miêu và Lý Kiêu? Chắc chắn là có người vu oan hãm hại!”
hy vọng là thế. Chúng tôi cũng không tin cô ấy… giết người, vì có thể gỡ tội cho cô ấy mà Tiểu đoàn trưởng đã nghĩ rất nhiều cách, mấy tối không ngủ, nhưng từ đầu đến cuối cô ấy đều nói mình giết người, ép
Tiểu đoàn trưởng không thể không giao cô ấy ra.”
“Nếu là thế, vậy tại sao còn phải giao ra?”
Dương Thụ cười lạnh, anh ta không bỏ lỡ chút ngập ngừng của Lý Vọng.
“Là ba Lý Kiêu.” Một lúc sau, Lý Vọng mới mở miệng: “Ba Lý Kiêu là người có chức vị, chuyện này bị đè xuống lâu như vậy, ông ấy cảm thấy Tiểu đoàn trưởng cố ý kéo dài thời gian nên báo thẳng lên trên, yêu cầu cấp trên giải quyết.”
Dương Thụ cau mày lại, sau đó đi xuống tầng
“Cậu đi đâu thế?” Lý Vọng vội vàng hỏi.
“Tôi phải về, tôi phải hỏi cho rõ.”?
“Chúng tôi cũng mong là vậy, cũng vì thế mà đã cố gắng rất nhiều, nhưng… từ đầu đến cuối cô ấy vẫn khăng khăng là cô ấy giết.”
Dương Thụ hơi lảo đảo.
“Anh nói cô ấy thừa nhận giết người? Làm sao có thể! Không thể nào!”
Giết người…
Với năng lực của Nhiếp Nhiên, cô muốn giết người thì sao có thể bị bắt tại trận được?
Hơn nữa… cô cũng không có lý do gì giết người!
Lúc kết thúc diễn tập không phải mọi thứ vẫn đang tốt đẹp sao?
Sao có mấy ngày ngắn ngủi mà lại một người chết một người bị thương rồi?
“Tôi không tin cô ấy giết người.”
Lý Vọng hít sâu một hơi: “Chúng tôi cũng