Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2399
CẠY MIỆNG CÔ TA RA
Cổ Lâm bị Vu Thừa Chinh đưa đến phòng thẩm vấn. Sau khi thẩm vấn liên tục, cuối cùng Vu Thừa Chinh cũng hiểu tại sao Tiểu đoàn trưởng Lý lại chủ động nói áp dụng chút thủ đoạn.
Ban đầu anh ta tưởng Tiểu đoàn trưởng cực chẳng đã mới làm thế, nhưng bây giờ xem ra Tiểu đoàn trưởng Lý đã sớm biết Cổ
Lâm này sẽ không ngoan ngoãn khai ra. Cô ta lặp đi lặp lại câu không chính mắt nhìn thấy Nhiếp Nhiên nổ súng, nhưng chính mắt nhìn thấy hai người kia nằm dưới đất.
Những lời này mặc dù cũng không sai, nhưng tuyệt đối không có ích lợi gì với
Nhiếp Nhiên.
Mặc dù có sự cho phép của Lý Tông Dũng nhưng Vu Thừa Chinh vẫn không thể làm quá mức, dù sao nơi này cũng là quân đội.
Cho nên anh ta chỉ kéo dài thời gian với Cổ
Lâm.
Lặp đi lặp lại một vấn đề suốt một ngày một đêm, anh ta muốn đợi Cổ Lâm phân tâm hoặc là bất giác nói sai để chất vấn cô ta. Nhưng không ngờ tâm trí của Cổ Lâm rất vững chắc, nói thế nào cũng cắn chặt không khai, đến tận sáng ngày hôm sau.
Vu Thừa Chinh tìm Lý Vọng tiếp tục tới thẩm vấn, mình thì đi báo cáo tình hình với Lý Tông Dũng trước.
“Không để lộ một chút dấu vết nào à?” Lý
Tông Dũng nghe mà cau mày day trán.
Vu Thừa Chinh lắc đầu: “Không có, cô ta không khai gì hết, chỉ nói lúc mình đến có hai người nằm dưới đất.”
“Bây giờ ai đang thẩm vấn?” Lý Tông Dũng lại hỏi.
“Lý Vọng.”
Lý Tông Dũng trầm ngâm: “Tiếp tục thẩm vấn cho tôi, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, nếu không cạy được miệng cô ta thì chỉ có thể giao người thôi.”
Ba Lý Kiêu không phải chỉ nói mồm. Đã qua một ngày một đêm rồi, tin là với tốc độ của ông ấy, sẽ nhanh chóng có thông báo.
Vu Thừa Chinh thấy vẻ mặt Lý Tông Dũng nặng nề mà cũng cảm thấy áp lực. Trở lại phòng giam, còn chưa kịp đẩy cửa ra đã nghe thấy tiếng Cổ Lâm truyền tới: “Tôi đã nói vô số lần rồi, tôi không tận mắt nhìn thấy Nhiếp Nhiên giết người, nhưng tôi tận mắt nhìn thấy hai người kia ngã bên cạnh cô ấy, lúc đó chỉ có một mình cô ấy đứng đó, cầm súng trong tay. Tôi không hiểu tại sao các anh cứ nhốt tôi không thả?”
Từ ngày theo Vu Thừa Chinh xem lại chứng cứ, Lý Vọng đã không còn nghi ngờ
Nhiếp Nhiên như lúc đầu nữa, bây giờ đối mặt với người duy nhất có thể biết tình
hình, hơn nữa còn khả nghi, dĩ nhiên anh ta sẽ không nương tay, chỉ lạnh lùng nói:
“Chúng tôi chỉ thẩm vấn theo thông lệ.”
“Thẩm vấn theo thông lệ cũng không cần hỏi một ngày một đêm đúng không? Tôi không phải phạm nhân!” Cổ Lâm phản bác.
Lý Vọng đang vỗ bàn khiển trách thì nghe thấy Vu Thừa Chinh đẩy cửa vào nói: “Cô không phải phạm nhân, nhưng là người cực kỳ quan trọng, cần phải hỏi nhiều lần để tránh xảy ra sai sót.”
“Nhưng các anh thẩm vấn lậu thế mà chỉ hỏi có một vấn đề.” Cổ Lâm nhắc nhở.
Một ngày một đêm không ngủ không nghỉ thay phiên thẩm vấn, cho dù có tốt tính thế nào cũng đến giới hạn rồi.
“Chuyện này liên quan đến hai mạng người, nhất định phải xác định chắc chắn mới báo lên trên.” Vu Thừa Chinh gạt phắt đi, lại tiếp tục thẩm vấn.
Cấp bậc của Cổ Lâm không đáng để Vu
Thừa Chinh quan tâm, cho dù đưa ra ý kiến phản đối, anh ta cũng có cách đẩy lại.
Dần dà Cổ Lâm nhìn ra ý đồ của bọn họ, cuối cùng chỉ im lặng. +
Vu Thừa Chinh và Lý Vọng đưa mắt nhìn nhau, trong mắt mang theo vẻ lo lắng và sốt ruột.